Ban đầu, anh chỉ định giúp cô hoàn thành nhiệm vụ nên có ý sẽ dừng lại. Nhưng cái chặt khít, nóng ướt nguyên sơ của thân thể này lại khiến anh không thể dễ dàng thoát ra. Hai mươi bảy năm chưa từng va chạm, khoảnh khắc lần đầu nuốt trọn vật thể thô cứng ấy làm cơ thể cô đã phản ứng dữ dội, không sao kìm nén được.
Hiểu Nhân vốn là kiểu phụ nữ bảo thủ, hiếm khi xem phim cấm, thậm chí ngại ngần cả việc tự giải tỏa. Trong thâm tâm cô vẫn giữ thứ niềm tin sạch sẽ cố chấp, nâng niu tấm thân nguyên vẹn của mình. Vậy mà chỉ trong khoảnh khắc, nó đã bị chính vị cấp trên lạnh lùng này lấy đi một cách vội vã.
Cô muốn tức giận muốn phản kháng nhưng gương mặt tuấn tú kia lại chính là hình mẫu trong mơ của cô. Cái đẹp của anh khiến người ta khó lòng cưỡng lại. Và khi kɧoáı ©ảʍ đang cuộn trào dữ dội ngay cả sự thẹn thùng cũng dần bị xói mòn.
Hàm dưới anh căng chặt như thể đang cố nhẫn nhịn. Cuối cùng, anh đã đặt điện thoại sang một bên, mạnh mẽ luồn tay vào tóc cô ép xuống nụ hôn cháy bỏng.
“Ưm!”
Khi anh rút ra, trống rỗng bất ngờ nơi hạ thể khiến cô run lên một thoáng mất mát. Tưởng đâu mọi chuyện kết thúc nhưng anh bất ngờ ngồi xuống nắp bồn cầu, kéo mạnh cô áp lên.
“Anh… anh định làm gì nữa…” Cô kinh hãi.
Không kịp để cô phản ứng, anh nâng hai chân trắng nõn, tách rộng thành hình chữ V. Chỗ mật địa hồng hồng lộ ra trước mắt anh, còn trên vật cứng vẫn còn vương máu đào tươi tắn. Đầu khấc tròn trịa no đủ lại một lần nữa tì lên cửa huyệt, chuẩn bị đâm sâu.
“Ngôn Tuấn Duy… nhiệm vụ đã xong rồi… không thể tiếp tục…”
“Tôi sẽ chịu trách nhiệm với em.” Anh đáp dứt khoát.
Cô cắn môi run rẩy, nửa tin nửa ngờ: “Anh… chẳng lẽ mỗi người đều nói như thế?”
Anh lắc đầu, giọng trầm khàn: “Chưa từng. Trước đây tôi chỉ hợp tác với đàn ông. Em là người đầu tiên đấy.”
Không thêm lời thừa, anh nhấn mạnh hông, vật cứng còn vấy máu trinh nữ liền thọc mạnh vào nơi ẩm ướt.
“A!”
kɧoáı ©ảʍ cuồng bạo lập tức nhấn chìm cả hai. Tiếng thở dốc dồn dập vang vọng, lẫn trong bầu không khí ẩm thấp của nhà vệ sinh nữ.
Chẳng bao lâu, bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
Hiểu Nhân hoảng hốt lấy tay che miệng, sợ tiếng rên bị người nghe thấy. Nhưng càng nhịn nén, thân dưới cô lại càng tiết ra nhiều hơn, từng đợt trào dâng ào ạt, khiến Ngôn Tuấn Duy càng thêm hứng khởi.
“Bạch… bạch…”
Âm thanh ướt át vang dội theo từng cú thúc mạnh, quá rõ ràng, như có thể truyền qua vách mỏng.
Ý thức được nguy hiểm, anh vội kìm lại, giảm tốc độ nhưng hơi thở cả hai lại càng thêm nồng nặc, gấp gáp. Anh gạt bàn tay cô ra, cúi xuống nuốt trọn tiếng rên bằng nụ hôn ngấu nghiến.
Đúng lúc ấy, ngoài cửa vang lên tiếng nước chảy róc rách, xen lẫn tiếng trò chuyện: “Nghe nói tổng giám đốc Ngôn vừa cùng ŧıểυ Lâm xông vào WC nữ, cậu biết không?”
“Hả? Không thể nào! Thật hay giả vậy? Ngôn tổng vẫn luôn là nam thần của tớ, cậu đừng có vu khống đấy.”
“Tin hay không tùy cậu, chứ không thể nhìn mặt mà bắt hình dong. Người càng tỏ vẻ đứng đắn thì càng khó tin. Chẳng phải lúc tuyển ŧıểυ Lâm vào, cũng là vì nhan sắc sao? Vị trí trợ lý yêu cầu bằng thạc sĩ, mà cô ấy chỉ có bằng đại học thôi.”