“Thời gian không còn nhiều nữa. Chỉ có thể bỏ qua màn dạo đầu… Tôi sẽ nhẹ thôi.”
Cô chết lặng, chưa biết phản ứng ra sao. Hai mươi mấy năm qua, nơi kín đáo ấy chưa từng có bàn tay đàn ông chạm vào, vậy mà giờ đây giữa tình thế gấp gáp này, nó đã ẩm ướt đến không ngờ.
Ban đầu, cô chỉ nghĩ sẽ tự tìm một vật cứng để hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng tình cảnh trước mắt đã đẩy cô lên lưng hổ, khó lòng thoát xuống.
Ánh mắt cô vô thức hạ xuống… Thứ đang sừng sững trong tay anh vừa thô to vừa đáng sợ khiến toàn thân cô run lên. Bao nhiêu lần lén xem phim cấm, cô cũng chỉ thấy qua hình ảnh, chưa từng tận mắt đối diện thứ thật. Lớn đến mức này, nếu thật sự tiến vào sẽ là cảm giác thế nào?
Ngón tay dài của anh luồn xuống, thô bạo vén váy cô, xé rách lớp vải mỏng manh cùng quần tất, kéo sang một bên.
“Ướt thế này… thật sự em vẫn còn trong trắng sao?”
Không cho cô cơ hội phản bác, anh đẩy mạnh hông. Thứ cứng rắn ấy chọc thẳng vào cửa huyệt ẩm ướt, nóng rực.
“A!”
Khoảnh khắc bị lấp đầy, cô như bị xé toạc bởi đau đớn cùng kɧoáı ©ảʍ lạ lẫm. Màng mỏng trinh nữ rách toạc, sắc đỏ tươi loang ra nơi vật cứng đang ngạo nghễ trong cơ thể cô.
“Ding”
Âm báo tin nhắn vang lên từ cả hai chiếc điện thoại.
Anh dừng lại, thân thể căng chặt, vẫn giữ nguyên vật nóng cứng bên trong cô mà không động đậy rồi cùng cô đưa tay lấy điện thoại.
[Nhiệm vụ thứ nhất hoàn thành. Nhiệm vụ thứ hai sẽ được công bố vào đúng 1 giờ sáng.]ư
Hai ánh mắt chạm nhau, đầy phức tạp. Họ đưa màn hình cho đối phương xem.
Hiểu Nhân chết sững. Điện thoại của Ngôn Tuấn Duy hiển thị một chuỗi dài những nhiệm vụ đã hoàn thành, trong khi cô mới chỉ vừa nhận được nhiệm vụ đầu tiên.
Cô bàng hoàng nhận ra: việc cô được tuyển vào công ty này, vốn cũng chỉ là một phần trong chuỗi nhiệm vụ của anh.
Nhiệm vụ anh vừa nhận chính là trong vòng mười phút phải đưa cô vào gian thứ ba của nhà vệ sinh nữ và giúp cô phá vỡ sự trinh nguyên.
“Xem ra em là người mới… Em đã mua sản phẩm nào?”
“Chuyện này… không liên quan đến anh.”
Họ đều giấu đi sự thật về “sản phẩm” mình mua, chỉ cho đối phương thấy danh sách nhiệm vụ.
“Để kéo dài thời hạn, phải làm bao nhiêu nhiệm vụ?”
“Không cố định… thường thì khoảng năm.”
“Như vậy nhiều…”
Giọng anh khàn đi, nặng nề như chẳng còn tâm trí bàn về chủ đề này nữa. Vật nóng bỏng kia vẫn còn căng cứng trong cơ thể cô khiến không khí bỗng trở nên nóng rực.
Ngôn Tuấn Duy ghé sát tai cô, trầm giọng: “Lâm Hiểu Nhân… có muốn tiếp tục không?”
Ánh mắt nóng rực của anh nhìn chăm chăm xuống chỗ bí mật đang quấn lấy mình. ŧıểυ huyệt cô ướt sũng, run rẩy mà vẫn gắt gao nuốt chặt lấy vật cứng nóng bỏng, không chịu buông tha.
Cảm giác rõ rệt ấy khiến má cô bừng đỏ, hơi thở dồn dập. Từng đợt kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt từ hạ thân liên tục xé nát lý trí, song trong thoáng chốc tỉnh táo, cô vẫn cố níu giữ một điểm mấu chốt đang lung lay.
“Không… không thể tiếp tục nữa… mau rút ra…” cô thẹn thùng kháng nghị, nhưng cơ thể lại càng ướt át, khít chặt hơn.
Ngôn Tuấn Duy khẽ nghiến răng, trán hằn gân xanh: “Em siết chặt như vậy… tôi thật sự khó rút ra được.”