Thôn làng này khá biệt lập, người dân chủ yếu làm nông. Nguyệt Đức nhìn phu quân, thấy chàng có vẻ ngoài tuấn dật, khí chất thanh nhã, chẳng giống những người nông dân khác trong làng chút nào. Nàng bèn đem thắc mắc này hỏi chàng.
Phu quân cười, nói rằng hai người vì yêu nhau nên đã bỏ trốn rồi thành thân, không thể tùy tiện ra ngoài. Đợi sinh con xong sẽ về xin phụ mẫu tác thành.
Ánh mắt chàng nhìn Nguyệt Đức dịu dàng, nhưng lại thoáng qua vài tia âm u. Chàng vuốt ve gương mặt xinh đẹp của nàng: "Nguyệt Nguyệt có muốn sinh con cho phu quân không?"
Nghe đến đây, Nguyệt Đức lại thấy bất an, chỉ miễn cưỡng đáp: "Ừm..."
"Ừm?" Nụ cười của phu quân hơi cứng lại. Chàng ôm Nguyệt Đức vào lòng, dịu dàng nói: "Nguyệt Nguyệt nói rõ cho phu quân nghe được không?"
Không biết có phải vì bị thương hay không mà chàng luôn rất quấn quýt và lo lắng cho nàng, không rời nửa bước.
Nguyệt Đức ngước nhìn gương mặt chan chứa nhu tình của phu quân, trong lòng áy náy khôn nguôi, bèn gật đầu thật mạnh: "Vâng!"
Được Nguyệt Đức đồng ý, phu quân vui mừng ra mặt, ôm chặt lấy nàng như thể muốn hòa tan nàng vào lòng mình. Nguyệt Đức lại càng thêm áy náy...
Nàng không quen với vòng tay của phu quân, không quen sự chăm sóc của chàng, càng không quen ánh mắt si tình của chàng. Tất cả những điều này đều khiến Nguyệt Đức cảm thấy xa lạ.
Tại sao vậy? Chẳng phải họ yêu nhau và đã thành thân rồi sao?
Sau một thời gian chung sống, ngoài việc trí nhớ vẫn chưa hồi phục, Nguyệt Đức dần hiểu hơn về phu quân của mình.
Chàng tên là Cố Hi Triết, tính tình ôn hòa dịu dàng, thông minh hiểu biết hệt như cái tên. Trước khi hai người bỏ trốn, Cố Hi Triết là công tử của một gia tộc quyền thế, nên mọi cử chỉ của chàng đều toát lên vẻ ôn nhã, thoát tục. Nghe nói chàng còn là đệ tử thư viện cao đường, biết đọc sách viết chữ, trong nhà có rất nhiều thư tịch.
Vì muốn được ở bên Nguyệt Đức, Cố Hi Triết đã từ bỏ tất cả, lén bỏ trốn cùng nàng.
Cuộc sống sau khi bỏ trốn cũng không quá khổ cực. Nhà tranh tuy đơn sơ nhưng vững chắc, cửa sổ làm bằng gỗ. Nơi ở khá rộng rãi với hai phòng một sảnh, bên ngoài có một gian bếp nhỏ. Dẫu nhà cửa thanh bần như tẩy*, phu quân vẫn có thể biến nó thành một tổ ấm thật sự. Chàng tự tay chặt tre, đốn gỗ làm các loại đồ dùng trong nhà, từng chút một vun vén. Thậm chí, chàng còn làm cho Nguyệt Đức một bộ bàn trang điểm, gương lược, những thứ mà ở vùng quê hẻo lánh này rất khó tìm.
Hơn nữa, chàng rất cần mẫn, từ việc đồng áng đến việc nhà đều quán xuyến. Chàng quét tước nhà cửa sạch sẽ tinh tươm, khiến nơi đây toát lên vẻ lịch sự, tao nhã. Văn hay võ giỏi, tay nghề thủ công cũng tinh xảo, chàng gần như không gì là không làm được.
Còn Nguyệt Đức, ngoài gương mặt xinh đẹp ra, nàng chẳng biết làm gì cả, thậm chí còn không biết chữ, chỉ nhận biết được vài con số. Một người phu quân gần như toàn năng như vậy, tại sao lại cưới nàng?
Nguyệt Đức ôm một quyển sách, cau mày suy tư.
"Nguyệt Nguyệt, ăn cơm thôi." Cố Hi Triết từ nhà bếp bưng thức ăn vào, rất cẩn thận với hai món mặn một món canh. Nguyệt Đức đặt sách xuống, u oán nhìn chàng: "Phu quân, đến chữ ta còn chẳng biết mấy chữ, sao chàng lại cưới ta?"
Cố Hi Triết bước tới, nắm lấy tay nàng, tiện tay đặt quyển sách trở lại kệ gỗ. "Nguyệt Nguyệt đừng nghĩ nhiều. Nàng giỏi hơn phu quân nhiều lắm, chỉ là nàng bị thương mất trí nhớ nên quên hết những gì đã học thôi."