Sau Khi Mất Trí: Ta Đã Dâng Mình Lên Giường Kẻ Thù

Chương 1: Sau Khi Mất Trí: Ta Đã Dâng Mình Lên Giường Kẻ Thù

Trước Sau

break

Nguyệt Đức đã là người có chồng, nhưng nàng lại chẳng nhớ gì về hôn sự của mình.

Nàng tỉnh dậy vào đúng tiết Mang Chủng*, vừa mở mắt đã thấy một nam tử trẻ tuổi lạ mặt ngồi bên giường. Người ấy có dung mạo tuấn tú, phiêu dật như mặt hồ Viễn Sơn, nhưng vẻ mặt lại lộ rõ bất an, hốc mắt đỏ hoe.

Thấy Nguyệt Đức tỉnh, nam tử thở phào nhẹ nhõm rồi ôm chầm lấy nàng: "Nguyệt Nguyệt, ta là phu quân của nàng. Gọi ta một tiếng phu quân được không? Gọi phu quân đi."

"Phu quân...?" Đầu óc Nguyệt Đức choáng váng, giọng khàn đặc đầy nghi hoặc, nhưng vẫn lặp lại theo lời người kia.

"Tốt! Tốt! Phu quân đây. Nguyệt Nguyệt, phu quân đây."

Phu quân?

Nguyệt Đức chỉ nhớ mang máng vòng tay chàng thật ấm áp, siết chặt lấy nàng, thoảng hương gỗ thông thanh mát.

Mà một tiếng "phu quân" của nàng đã khiến chàng vui vẻ suốt cả ngày.

Phu quân ư?

Chẳng phải chỉ sau khi thành thân, kết làm vợ chồng ân ái mới xưng hô như vậy sao?

Phu quân chải tóc cho Nguyệt Đức, dịu dàng ngắm nàng qua gương.

Đôi mắt nàng long lanh, đuôi mắt hơi xếch, ửng hồng như phấn hoa, vừa kiều diễm vừa quyến rũ. Đôi môi nàng cong cong, chúm chím như miệng thỏ con.

"Đúng vậy, Nguyệt Đức, chúng ta đã bái đường thành thân rồi. Ta là phu, nàng là thê, chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau..."

Nam nhân buông lược, ôm chặt lấy Nguyệt Đức từ phía sau, như thể chỉ cần buông tay là nàng sẽ tan biến mất.

Nhưng Nguyệt Đức thật sự không nhớ nổi mình đã thành thân. Nàng áy náy thú nhận rằng mình không còn nhớ gì về phu quân.

Chàng vỗ về nàng, nói rằng tất cả là lỗi của chàng, vì đã không chăm sóc nàng cẩn thận, khiến nàng bị thương trên đường bỏ trốn mà mất đi ký ức.

Mất trí nhớ? Vậy nên nàng mới không nhớ gì sao? Nguyệt Đức gật đầu, miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích này. Phu quân bảo rằng hai người họ rất yêu nhau, sẽ bên nhau trọn đời.

Vợ chồng ân ái thì tốt, nhưng Nguyệt Đức luôn cảm thấy có gì đó không đúng. Chẳng hạn, nàng luôn thấy xa lạ với phu quân. Nếu hai người thực sự yêu nhau, tại sao lại có cảm giác xa cách như vậy?

Sau đó, phu quân chăm sóc Nguyệt Đức vô cùng chu đáo, tựa như sợ nàng sứt mẻ dù chỉ một chút, đi đâu cũng muốn ôm nàng theo. Những lúc rảnh rỗi, chàng rất trân trọng khoảng thời gian bên cạnh Nguyệt Đức. Chàng thường ôm nàng, vùi mặt vào mái tóc mềm mại, hít hà hương thơm trên người nàng.

Hàng mi dài của phu quân run rẩy, chàng lại hỏi: "Nguyệt Nguyệt sau này có rời xa phu quân không?"

Nguyệt Đức lặp lại câu trả lời mà nàng đã nói vô số lần: "Nguyệt Nguyệt sẽ không bao giờ rời xa phu quân."

Đôi mắt trong veo như suối của phu quân nhìn nàng chăm chú: "Được, phu quân tin lời Nguyệt Nguyệt."

Phu quân của nàng thật kỳ lạ...

Sau khi Nguyệt Đức khỏe lại, nàng không thể ngồi yên một chỗ. Phải năn nỉ mãi, phu quân mới chịu đưa nàng ra ngoài dạo chơi. Chàng vạch rõ phạm vi hoạt động cho Nguyệt Đức, cấm nàng đi khỏi làng, rồi chỉ vào khu rừng bên cạnh, nghiêm giọng dặn dò nàng tuyệt đối không được bước vào.

Nguyệt Đức ngoan ngoãn gật đầu. Chỉ cần phu quân chịu đưa nàng ra ngoài, mọi chuyện đều có thể thương lượng.

Đi dạo một vòng cùng phu quân, Nguyệt Đức mới biết mình đang ở một ngôi làng nhỏ hẻo lánh trên núi tên là thôn Đồng Nguyên. Dân làng ở đây đều là những người từ nơi khác đến, dần dần tụ họp thành thôn. Họ có hỏi gì đáp nấy, nhưng lời nói ra lại giống nhau như đúc.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc