Thịnh Liễm nheo mắt lại.
Trong bóng tối, ngón tay hắn khẽ động, kéo ngược đoạn video giám sát về phía trước một chút.
Trong khung hình mờ tối ở hành lang cầu thang, một lần nữa vang lên lời thoại quen thuộc mà hắn từng nói, giọng điệu đầy nôn nóng, dáng vẻ đi qua đi lại cực kỳ sốt ruột.
Ngoài cửa, chợt có một góc áo lướt qua ánh sáng...
Thịnh Liễm trầm ngâm giây lát, lập tức chuyển sang một góc máy quay khác.
Quả nhiên — người vụt qua ngoài kia chính là Lận Thanh Thời.
Ngày đó, Lận Thanh Thời thật sự đã tới công ty. Nhưng hắn lại không hề gặp được người. Sau này chỉ nghe nói Lận Thanh Thời không khỏe, liền vội vã chạy tới bệnh viện. Hôm ấy quả thực sắc mặt Lận Thanh Thời rất kém, nhưng hắn nghĩ thế nào cũng không ngờ là vì lý do này... Giờ đây, mọi thứ bỗng trở nên rõ ràng đến đau lòng.
Thịnh Liễm lật lại đoạn video Lận Thanh Thời từng vô tình nghe được.
Hắn hít sâu một hơi.
...Đây chẳng phải là lời thoại kinh điển của một tên tra nam sao!
Đến chính hắn nghe cũng thấy ba chữ “Nếu không có con...” thật sự quá tổn thương, lại còn bị cắt trước ngắt sau, chỉ nghe được đoạn dở dang kia!
Nhưng mà — nhưng mà hắn thật sự oan uổng a!
Trong màn đêm, sắc mặt Thịnh Liễm khi trắng khi xanh.
Hắn nhẹ vỗ lên miệng mình, trong lòng mắng thầm.
Cái miệng chết tiệt, không thể nói nhanh hơn chút sao? Nếu Lận Thanh Thời có thể nghe thêm một chữ thôi, cũng không đến mức dẫn tới hậu quả nghiêm trọng như vậy!
Thì ra là từ khi đó, Lận Thanh Thời đã bắt đầu tin rằng hắn tất cả đều là diễn — đều là vì đứa nhỏ kia?
Chẳng trách...
Có lẽ cũng từ thời điểm đó, Lận Thanh Thời đã âm thầm hạ quyết tâm: sinh xong hài tử liền ly hôn.
Thịnh Liễm càng nghĩ càng thấy tim thắt lại.
Hắn không trách Lận Thanh Thời hiểu lầm hay cắt nghĩa sai lời hắn — thời kỳ mang thai vốn đã dễ nhạy cảm, thân thể Thanh Thời lại không tốt, tâm trạng bất ổn, xảy ra dao động là điều quá đỗi bình thường.
Thịnh Liễm thầm nghĩ, nếu là hắn nghe thấy Lận Thanh Thời nói rằng “chỉ là vì tiền của hắn”... thì hắn nhất định sẽ cố hết sức kiếm tiền, tranh thủ cả đời trói người bên cạnh mình — không đúng! Giờ không phải lúc để nghĩ chuyện đó!
Tất cả đều là lỗi của hắn.
Thịnh Liễm lặng lẽ nhìn gương mặt ngủ yên của Lận Thanh Thời, ánh mắt đầy hối hận, thở dài một tiếng thật nặng nề.
Chỉ cần hắn có thể sớm chút bày tỏ lòng mình, sớm chút nói rõ tình cảm của bản thân... thì những hiểu lầm nhỏ bé này cũng sẽ không ngày một lớn dần, để rồi cuối cùng Lận Thanh Thời thực sự muốn ly hôn với hắn!
Nhưng ngẫm lại... điều này cũng chứng minh rằng — lúc ấy, trong lòng Lận Thanh Thời, hắn đã là người không giống như trước nữa rồi, đúng không?
Tâm tình Thịnh Liễm lúc này thực sự vô cùng phức tạp.
Một mặt đau lòng Lận Thanh Thời, mặt khác lại vì bất ngờ phát hiện tình cảm sâu kín kia mà trong lòng như có hoa nở.
Hai cảm xúc trái ngược kéo co lẫn nhau, khiến gương mặt hắn lúc thì nhăn lại, lúc thì khóe môi lại nhịn không được cong lên.
Ngay lúc Lận Thanh Thời mở mắt ra, liền trông thấy dáng vẻ đó của Thịnh Liễm.
Trong phòng tối đen, rèm cửa dày ngăn hết ánh chiều tà bên ngoài, tạo ra không gian yên tĩnh đến mức khiến người ta ngủ một giấc thật sâu.
Nhưng đúng lúc ấy, giữa khung cảnh mờ mịt, hắn lại đụng ngay khuôn mặt biểu cảm kỳ quái của Thịnh Liễm, bị dọa đến tim đập lệch một nhịp, khẽ hô lên một tiếng, theo phản xạ mà rụt người về sau.
Thịnh Liễm giật mình, lập tức đưa tay đỡ lấy Lận Thanh Thời, sợ hắn lăn khỏi giường, một tay khác thì nhẹ nhàng vuốt ngực đối phương, miệng không ngừng trấn an: “Không sao đâu, không sao đâu, Thanh Thời, là ta... là ta đây, không có việc gì cả...”
Người này, hoàn toàn không hề ý thức được rằng bản thân mới chính là người gây họa.
Hắn chỉ cho rằng Lận Thanh Thời vì đã ba tháng không ngủ cùng người khác, nên lúc vừa tỉnh ngủ, còn lơ mơ chưa kịp phản ứng, bị bất ngờ làm giật mình.
Hơi thở quen thuộc vây lấy mình, thân thể Lận Thanh Thời phản ứng nhanh hơn cả ý thức, nhịp tim dần bình ổn trở lại. Hắn khẽ rùng mình hít sâu vài cái, rồi mạnh tay đập lên bàn tay đang đặt trước ngực mình.
“Bỏ ra.”
“Nga nga.” Thịnh Liễm ủy ủy khuất khuất rụt tay về.
Thịnh Liễm vẫn chưa nói ra việc mình đã biết rõ lý do thật sự khiến Lận Thanh Thời kiên quyết đòi ly hôn. Thanh Thời là người rất sĩ diện, hắn sợ nếu động đến chuyện đó sẽ khiến đối phương thẹn quá hóa giận, mà nếu hắn lại bỏ đi thêm một lần nữa... Thịnh Liễm cảm thấy tinh thần mình chắc chắn sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Lận Thanh Thời giờ đang ngủ một giấc lấy lại tinh thần, cũng gần đến giờ cơm chiều. Thịnh Liễm nghĩ thôi thì cứ để mọi chuyện lặng lẽ trôi qua như chưa từng xảy ra. Mọi thứ sẽ trở về đúng quỹ đạo, giống như ba tháng trước... như thể chưa từng có sự chia ly.
Nhưng đúng lúc ấy, giọng nói dịu dàng ấy vang lên:
“Thịnh Liễm.”
Thanh âm rất khẽ, nhưng Thịnh Liễm nghe ra được ý ôn nhu trong đó, hắn cũng hạ giọng đáp lại:
“Làm sao vậy?”
Trong bóng tối tĩnh lặng, hai người nằm đối diện nhau trên giường. Mắt trong mắt, giọng nói nhẹ như gió thoảng.
“...Xin lỗi.” Lận Thanh Thời mím môi, không nhìn vào mắt hắn. Đây là lần đầu tiên trong đời, hắn bộc lộ chút nội tâm mong manh ra ngoài. Như một con chuột con chui ra khỏi tường thành kiên cố, thò móng vuốt ra bên ngoài thế giới.
“Hôm ấy... ta nghe thấy ngươi gọi điện thoại. Ta tưởng rằng...”
Thịnh Liễm không nói gì, chỉ yên lặng lắng nghe.
Lận Thanh Thời nói xong, mặt đã đỏ ửng. Lông mi dài khẽ run, mắt vẫn rũ xuống, như thể bị hoa văn trên chăn hút hết toàn bộ sự chú ý.
Hắn biết, Thịnh Liễm nhất định hiểu được hàm ý phía sau lời này.
Hiểu rằng — rất sớm trước đó, Lận Thanh Thời đã đem hắn đặt trong lòng.
Dù ngoài miệng chẳng muốn thừa nhận, nhưng tâm động thì vẫn là tâm động. Có tình cảm thì có, không thể giả được.
Nếu không có tình, thì cớ sao chỉ vì một câu nói mà thương tâm đến thế?
Tên ngốc kia... tên ngốc này mà biết, nhất định sẽ đắc ý chết mất, lại còn vênh váo giương cánh, không chừng sẽ dám kêu ngạo đến mức ngẩng mũi lên trời...
Thịnh Liễm vẫn không nói gì.
Lận Thanh Thời bắt đầu thấy hối hận vì phút bốc đồng mà thốt ra mọi điều trong lòng. Hắn lúng túng đưa tay, định đẩy Thịnh Liễm xuống giường để đi ăn cơm...
Nhưng không kịp đề phòng, lại chạm ngay ánh mắt hắn.
Thịnh Liễm cúi thấp người, nhẹ nhàng cầm lấy tay hắn, rồi khẽ hôn lên mu bàn tay.
Thịnh tổng trước giờ luôn cà lơ phất phơ, giờ lại mang vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy. Trong mắt hắn như có một dòng nước suối lặng, trong vắt và ấm áp, khiến người ta đắm chìm trong đó không thể thoát ra.
“Thanh Thời, ngươi... vĩnh viễn không cần xin lỗi.”
Hắn nói rất nhiều.
Muốn mổ cả trái tim ra, đặt lên tay Lận Thanh Thời.
Mắt Thịnh Liễm không ngừng bám theo ánh nhìn lảng tránh của Lận Thanh Thời, buộc hắn không còn đường nào để trốn, chỉ có thể chìm vào trong tình cảm nóng cháy ấy.
Mọi lời nói cuối cùng cũng quy về ba chữ đơn giản.
“Ta yêu ngươi.”
Từ cái nhìn đầu tiên, dần bị thu hút, từng bước từng bước lún sâu vào.
Đến tận hôm nay, sau hơn một năm, tình yêu ấy mới vỡ òa mà trút ra thành lời.
Lận Thanh Thời cảm nhận được rõ ràng.
Trên cổ tay hắn, lòng bàn tay của Thịnh Liễm nóng rực, nhiệt độ như xuyên thấu vào tận tim mạch. Ngón tay hắn khẽ cuộn lại, đầu hơi nghiêng đi, mái tóc đen mềm xõa xuống giường như thủy triều lặng lẽ, vừa rút đi đã lại bị người kia đuổi theo.
Căn phòng yên ắng.
Chỉ còn hai người và âm thanh khe khẽ khi quần áo khẽ động chạm vào nhau.
Thịnh Liễm chủ động, như thể muốn chiếm lấy tất cả.
Hắn nắm chặt cổ tay Lận Thanh Thời, tay kia đặt lên eo cũng không hề buông lơi. Ngẩng đầu nhìn thẳng vào Lận Thanh Thời, ánh mắt vừa dịu dàng vừa bá đạo. Hắn siết chặt đôi chân đã hơi lạnh của Lận Thanh Thời, khóa chặt vào lòng.
Cuối cùng, hắn đã nhận được đáp án mình chờ đợi.
“...Ta cũng vậy.”
Chỉ ba chữ, nhưng với Thịnh Liễm mà nói, đã đủ.
Hắn còn rất nhiều thời gian, có thể từng bước mà đi tới.
Thanh Thời có thể nói ra lời này đã là điều không dễ dàng. Tình cảm như lưới đánh cá, phải vừa căng vừa lỏng, chứ không thể siết chặt đến mức bóp nghẹt.
Lỡ như khiến hắn sợ mà lại chạy lần nữa thì sao?
Tương lai vẫn còn dài, một ngày nào đó, hắn sẽ khiến Lận Thanh Thời có thể hào phóng mà nói một chữ “yêu”.
Thịnh Liễm nở một nụ cười ngốc nghếch: “Lão bà, cho ta một cái hôn ~”
Không khí ám muội trong phòng lập tức tan sạch không còn dấu vết.
Lận Thanh Thời mặt vô cảm rút tay lại, đẩy cái đầu đang thò tới của Thịnh Liễm ra, dứt khoát quay người xuống giường.
Mà gương mặt đã đỏ lên kia, vẫn chưa thể lập tức khôi phục bình thường.
Phía sau, Thịnh Liễm cười càng tươi hơn.
Tuy rằng không lừa được một cái hôn, nhưng hắn cũng không tiếc nuối.
Lận Thanh Thời dễ xấu hổ lắm, nếu không kịp đánh lạc hướng, ai biết được hắn có xấu hổ đến mức ép Thịnh Liễm ra ngủ phòng khách mấy hôm không?
Dù bị đẩy ra, nhưng ít nhất đêm nay... chắc chắn được ngủ chung giường!
Sau ba tháng, Thịnh Liễm rốt cuộc lại có thể ôm Lận Thanh Thời ngủ. Thế là đủ rồi.
Buổi tối gặp lại sau ba tháng xa cách, còn viên mãn hơn tưởng tượng của Thịnh Liễm.
Trên giường không chỉ có hắn và Lận Thanh Thời, mà còn có cả Tiểu Sinh. Một nhà ba người, chỉnh tề ấm áp.
Thịnh Liễm: “...”
Có lẽ do xa cách quá lâu, giờ phút này, Tiểu Sinh liền dính chặt lấy Lận Thanh Thời không rời. Dù có được dỗ dành ngủ, chỉ cần buông ra là lập tức tỉnh dậy, đôi mắt to tròn liền rơm rớm nước.
Bất đắc dĩ, Lận Thanh Thời đành ôm con vào phòng ngủ, chuẩn bị cho con ngủ cùng.
Hắn cũng mong muốn được bên con lâu thêm một chút. Ba tháng chia ly là nuối tiếc cả đời. Trong thời gian hắn không có mặt, đứa nhỏ đã lớn thêm, trắng trẻo bụ bẫm, cười với hắn đến lộ cả đầu lưỡi hồng nhỏ, khiến lòng Lận Thanh Thời mềm nhũn.
Chiều nay dù có bị Thịnh Liễm làm nũng thế nào cũng không lay chuyển được ý định của hắn.
Và thế là, cả ba người cùng nằm trên một chiếc giường.
Tiểu Sinh một tay nắm chặt ngón tay của Lận Thanh Thời, tay còn lại nắm lấy áo ngủ của Thịnh Liễm, không lâu sau liền chìm vào giấc mộng ngọt ngào.
Tương lai... bọn họ, một nhà ba người, sẽ không còn chia lìa nữa.
║༺☆༻ Toàn văn hoàn ༺☆༻║