“Chuyên tâm.”
Lận Thanh Thời dùng thước dạy học khẽ gõ lên mu bàn tay Thịnh Liễm, lực không mạnh nhưng đủ khiến người nọ giật mình hoàn hồn.
Hắn biết Thịnh Liễm không thích học hành, nhưng chẳng ngờ đến mức này. Lận Thanh Thời thậm chí bắt đầu nghi ngờ, liệu Thịnh Liễm có mắc chứng rối loạn tăng động hay thiếu tập trung gì đó chăng? Sao mới nói được vài câu mà ánh mắt hắn đã bắt đầu ngơ ngẩn?
Kỳ thực, Thịnh Liễm rất thông minh. Bằng không thì làm sao có thể trèo lên đến địa vị hiện tại? Rất nhiều điều chỉ cần điểm sơ qua là hắn đã hiểu, so với đám lão nhân trong thôn, hắn quả thực là một học trò “linh hoạt”. Nhưng...
Lận Thanh Thời đỡ trán, bất đắc dĩ.
Rõ ràng mới vừa nhắc nhở xong, chưa được mấy câu, ánh mắt Thịnh Liễm lại bắt đầu phiêu du nơi đâu.
Lần này, thước dạy học không còn dừng ở mu bàn tay nữa, mà nhẹ nhàng vỗ lên mặt hắn.
Da mặt Thịnh Liễm dày, chẳng hề thấy đau, ngược lại thấy ngứa ngáy đến khó chịu, là cái thứ ngứa từ trong lòng lan ra.
Lận Thanh Thời cau mày liếc hắn, dùng thước chống nhẹ lên gò má, tư thế kia... khiến Thịnh Liễm ánh mắt mơ hồ lập tức trở nên nghiêm túc.
Cũng may, Lận Thanh Thời không hiểu được ánh mắt ấy cất giấu điều gì.
Nửa canh giờ trôi qua, trong suốt buổi học, Lận Thanh Thời nhắc nhở Thịnh Liễm tới mười lần, cuối cùng hắn hít sâu một hơi, dứt khoát ném thước xuống bàn.
“Ngươi không thích thì đừng miễn cưỡng bản thân học làm gì.” Hắn cụp mắt, bắt đầu thu dọn sách vở rơi rớt.
Lời ấy là thật lòng.
Thịnh Liễm không cần ép mình. Trước đó chỉ là vì hắn mới vừa tìm được chút niềm vui, nên cứ khăng khăng muốn ra ngoài. Nhưng giờ ngẫm lại, hắn biết mình đã quá tùy hứng.
Thịnh Liễm nói không sai. Thân thể hắn quả thực không chống đỡ nổi việc ra ngoài mỗi ngày.
Nghĩ đến đây, trong lòng Lận Thanh Thời khó tránh khỏi có chút hụt hẫng.
Rõ ràng hai mươi mấy năm trước đều sống như vậy, sao giờ lại chẳng chịu nổi?
Tất cả là bởi vì Thịnh Liễm... So với Lận lão gia năm xưa, Thịnh Liễm phần lớn thời gian đều dung túng hắn, chịu theo hắn làm càn, hết lòng chiều chuộng, hết sức bao dung. Lận Thanh Thời nghĩ lại, cảm thấy bản thân cũng có phần ỷ lại quá mức.
Nhưng suy cho cùng, thân thể của mình vẫn là phải cẩn trọng gìn giữ.
Hắn khe khẽ thở dài.
“Thanh Thời?” Thịnh Liễm thấy hắn im lặng cúi đầu, vội vã thò lại gần, nét mặt hốt hoảng.
Tựa như một con chó to đang cầu hoà, hắn xoay quanh bên cạnh Lận Thanh Thời, cọ tới cọ lui, tìm mọi cách mong hắn đoái hoài liếc mắt.
“Đừng giận mà, Thanh Thời. Ta thật lòng muốn học! Thật đó! Ta thề!” Thịnh Liễm giơ tay lên, vẻ mặt đáng thương, “Ta bảo đảm, từ giờ trở đi nhất định sẽ chuyên tâm! Ngươi giảng hay như thế, ta thích nghe lắm! Ngươi dạy tiếp được không~~”
Hắn thật sự không cố ý thất thần.
Chỉ là... những lời kia, từ trong miệng Lận Thanh Thời thốt ra, mỗi chữ như bay lượn trước mắt hắn, đẹp đến chói mắt. Hắn nghe một hồi là bắt đầu choáng váng.
Huống chi, giọng nói của Lận Thanh Thời quá êm dịu, như dòng suối trong vắt chảy qua tai, vuốt ve thần trí hắn, khiến tâm thần hắn buông lỏng, rồi chẳng biết lạc về nơi đâu.
Hắn lại tiếp tục lải nhải:
“Thanh Thời? Thanh Thời — Thanh Thời~~”
Một thân da gà nổi khắp người, Lận Thanh Thời bị hắn dây dưa đến mức chẳng còn biết giận làm sao.
Gia hỏa này, rõ ràng chính là một khối... đại bánh dẻo dính chặt, đẩy thế nào cũng không ra.
Hắn duỗi tay định đẩy Thịnh Liễm ra, không ngờ lại bị đối phương bắt được tay, lập tức kéo đến bên miệng mút nhẹ, còn cố ý dán sát, một bên gọi tên hắn nũng nịu, một bên mặt dày dính lấy.
Lận Thanh Thời hít sâu một hơi, nhưng vẫn không thể áp xuống được khí huyết dâng trào, hai gò má thoáng phiếm hồng, giống như có ngọn lửa âm ỉ trong ngực lan ra khắp mặt mày.
Hắn bị cuốn lấy đến không chịu nổi nữa.
“Ngươi cách ta xa một chút... Được rồi, dù sao quy tắc cũng đã giảng xong, trước đánh tiếp ván này, làm một lượt trắc nghiệm nhỏ đi.”
Thịnh Liễm thấy Lận Thanh Thời rốt cuộc chịu phản ứng lại với mình, trong lòng vô cùng tiếc nuối mà buông tay ra, lưu luyến không rời ngồi xuống đối diện hắn.
Đương nhiên, ván này, Lận Thanh Thời giết hắn không lưu chút tình.
Tuy rằng vừa rồi vẫn thất thần, nhưng lúc này Thịnh Liễm lại rất nghiêm túc, một tay chống cằm, mỗi nước cờ đều cẩn trọng từng chút.
Điều này khiến Lận Thanh Thời sắc mặt hòa hoãn đi nhiều.
Hơn nữa hắn phát hiện, Thịnh Liễm hạ cờ tuy còn thô sơ, nhưng lại ngoài dự liệu, không hề quá tệ.
Tất cả đều không đến từ kỹ xảo bài bản, mà tựa hồ là bản năng, là trực giác của loài dã thú. Thịnh Liễm theo bản năng biết được đâu là nước cờ có lợi nhất cho mình, bảo hắn giải thích thì không biết nói thế nào, chỉ ngượng ngùng gãi đầu:
“Cảm giác thôi.”
Hắn học rất nhanh, lại hay bắt chước cách Lận Thanh Thời đi quân, dần dần khâu ra được vài thế trận đơn giản.
Lận Thanh Thời thẫn thờ, hồi tưởng lại lần đầu gặp Thịnh Liễm, dường như khi ấy cũng từng rất tán thưởng người này, một thương nhân vô cùng khôn khéo, mỗi bước đi đều tính toán chuẩn xác, chưa từng bước nhầm, mới có thể ở tuổi còn trẻ đã thành người nắm giữ quyền lực lừng lẫy.
Còn hiện tại...
Cho dù thua, Thịnh Liễm cũng chẳng cáu giận, chỉ cẩn thận thu dọn quân cờ rơi trên bàn, thu xếp lại ngay ngắn, rồi lại xê dịch đến bên cạnh Lận Thanh Thời, đấm lưng bóp vai, rót trà mời nước, chu đáo vô cùng.
Lận Thanh Thời cụp mắt, nơi đáy mắt thoáng hiện một nụ cười nhàn nhạt.
Tên ngốc này... Diễn dáng vẻ ngốc nghếch cũng coi như là diễn trọn vai, lại còn biết co biết duỗi.
Đứa nhỏ trong bụng, nếu giống Thịnh Liễm, thì cũng tốt.
Lận Thanh Thời nghĩ như vậy, bàn tay khẽ vuốt ve bụng.
Vẫn là giống Thịnh Liễm thì hơn, như vậy... Thịnh Liễm hẳn sẽ càng thêm thích ngươi, sau này cũng sẽ không phải khổ sở.
Ngày tháng trôi đi, Lận Thanh Thời dần hồi phục lại cuộc sống thường nhật an tĩnh.
Phần lớn thời gian hắn đều tĩnh dưỡng trong viện, đọc sách, hoặc kéo Thịnh Liễm tới chơi cờ. Thịnh Liễm tiến bộ rất nhanh, chẳng cần người kèm cặp sát sao, mỗi ván cờ đều có thể tự mình lĩnh ngộ được điều gì đó.
Theo đúng như ước định, mỗi tuần Lận Thanh Thời chỉ đến công viên một lần, còn lại đều đi lại trong nhà, ba bữa mỗi ngày đều do cha mẹ họ Thịnh mang tới, ngay cả Lý thúc và Vương mụ cũng được đón vào chăm sóc. Lận Thanh Thời luôn cảm thấy như vậy là quá làm phiền Thịnh phụ Thịnh mẫu.
Sau Tết âm lịch, Thịnh Liễm dứt khoát dọn hẳn về đây. Trong khoảng thời gian này, bệnh viện cũng hoàn thiện hơn, Lận Thanh Thời dự định sẽ ở lại tĩnh dưỡng cho đến ngày sinh nở.
Thời gian quả thật trôi mau.
Lận Thanh Thời đã mang thai đến tháng thứ sáu, bụng ngày một rõ rệt.
Kỳ thực bụng hắn cũng không tính là lớn, so với những người về sau mới dần dần dọn đến đây, lại thấy có phần nhỏ hơn.
Nhưng thân hình hắn vốn đã gầy yếu, nên chỉ một chút nhô ra thôi cũng đã khiến người khác nhìn vào phải giật mình.
Huống hồ, thai nhi trong bụng tựa hồ rất giống Thịnh Liễm, tính tình hoạt bát vô cùng, cực kỳ ưa nghịch ngợm, động tay động chân không ngừng. Thai động ngày càng thường xuyên, lực đạo cũng mạnh hơn thuở đầu không ít.
Từ sau lần bị ngã, thân thể Lận Thanh Thời càng thêm suy yếu, lại thường mất ngủ, ăn uống cũng chẳng khá hơn là bao, bụng gầy chỉ lót một tầng mỏng. Tiểu gia hỏa kia, chỉ cần duỗi vai vặn người một cái, trên bụng sẽ lập tức nhô lên một cục.
Lần đầu tiên nhìn thấy, chính là khi hắn đang đi dạo ngoài sân.
Sau một tháng điều dưỡng, những vết bầm tím bầm đỏ nơi xương hông cuối cùng cũng tiêu tan, hắn có thể bước xuống đất đi lại đôi chút, không còn phải ngồi xe lăn ra vào.
Hắn luôn cảm thấy khớp xương của mình dường như đã trở nên cứng đờ, cho nên hằng ngày đều cố gắng vận động một lát.
Đáng tiếc, bụng nặng, thể lực lại yếu. Đi nhiều thì mỏi lưng ê vai, thở hồng hộc, nhiều lắm một ngày cũng chỉ có thể đi không quá một giờ.
Thời tiết dần ấm lên, Lận Thanh Thời cũng cảm thấy nóng bức, bác sĩ bảo đó là hiện tượng thường gặp khi mang thai. Hắn cũng không mặc kín như trước nữa, áo khoác đổi sang loại xuân y mỏng nhẹ.
Khi đang chậm rãi đi, đột nhiên Lận Thanh Thời cảm thấy quần áo bị đội lên một khối, theo sau là một trận đau nhói như bị xé rách.
Tim hắn chệch đi một nhịp, hơi thở nghẹn lại, sắc mặt lập tức tái nhợt, tay chân mềm nhũn, Thịnh Liễm lập tức đỡ hắn ngồi xuống chiếc xe lăn Lý thúc vẫn luôn đẩy phía sau, tay nhẹ xoa ngực Lận Thanh Thời, miệng trấn an không ngớt.
Một trán mồ hôi lạnh túa ra, may mà Lận Thanh Thời dần dần hồi lại, môi chỉ còn hơi tái, chưa đến mức xuất hiện triệu chứng thiếu dưỡng khí.
Hắn khoát tay, ra hiệu Lý thúc mang bình dưỡng khí lại, chậm rãi điều chỉnh hô hấp.
“Thanh Thời, hôm nay tới đây thôi, ta đưa ngươi về nghỉ, được không?” Thịnh Liễm ân cần hỏi, “Có phải nó chọc ngươi đau rồi không? Mệt phải không? Ta nghe Đinh lão nói, ngươi mà mệt thì tiểu quỷ trong bụng cũng sẽ nôn nóng theo đó...”
Lận Thanh Thời căn bản không nghe vào tai lời hắn nói.
Hắn cúi đầu, hít thở cực nhẹ, sợ quấy rầy đứa nhỏ. Do dự một lát, những ngón tay gầy gò run nhẹ, rốt cuộc cũng vén lớp áo mỏng lên.
Một cục nhỏ nhô lên giữa bụng, lộ rõ hình dáng.
Không chỉ đau, mà còn là một đòn đánh sâu vào thần trí.
Hắn luôn cảm thấy đứa nhỏ này sẽ phá bụng mà ra, ôm bụng sững sờ, trong lòng dâng lên cảm giác hoảng hốt khó nói thành lời.
Lận Thanh Thời dè dặt đưa tay chạm vào khối nhô ấy, tiểu hài tử kia như được đáp lại, dường như vô cùng cao hứng mà khua chân múa tay.
Chỗ nhô lên theo động tác ấy mà trượt một vòng trên bụng.
Lận Thanh Thời trầm mặc rất lâu.
Hắn cúi đầu, không rõ sắc mặt, nhưng Thịnh Liễm đứng bên cạnh đã bắt đầu bất an, rốt cuộc không nhịn được mở lời:
“Thanh Thời...”
“Về đi.”
Lận Thanh Thời cắt ngang lời hắn, giọng khàn khàn.
“... Được.”
Từ sau khi bắt đầu có thai động, thân thể không ngừng khó chịu, cảm xúc Lận Thanh Thời cũng dần trở nên u ám, lần ngã trước khiến thể lực càng thêm sa sút, gộp lại càng khiến nét cười trên khuôn mặt kia ngày một phai nhạt.
Vất vả lắm mới thấy hắn vui vẻ hơn đôi chút khi đi dạo, vậy mà tên tiểu gia hỏa kia lại gây sự!
Thịnh Liễm ngoài miệng không ngừng nói, trong lòng lại không ngớt thầm rủa.
Hiện tại hắn cũng chẳng biết mình đang nói gì, chỉ mong phá vỡ bầu không khí yên lặng đè nén đến mức nghẹt thở bên cạnh Lận Thanh Thời.
Nhưng hắn không đáp lại lấy một lời.
Suốt dọc đường về, trong phòng bệnh, chỉ có Thịnh Liễm độc thoại một vai.
Mãi đến khi Lận Thanh Thời rốt cuộc chịu liếc mắt nhìn hắn.
“Ra ngoài đi.”
“Gì cơ... Thanh Thời, ngươi muốn ngủ sao? Không sao đâu, ta sẽ ở lại canh cho ngươi...”
“Ta nói, ra ngoài.”
Thanh âm Lận Thanh Thời rất nhẹ, tưởng như mệt mỏi đến cực điểm, không còn sức lực. Gần như là hơi thở thì thầm, Thịnh Liễm suýt nữa không nghe rõ.
Trong đầu hắn lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo.
Rốt cuộc vẫn phải nghe theo lời Lận Thanh Thời, lui ra ngoài.
Cánh cửa phòng khép lại thật khẽ. Thịnh Liễm quay người vội vàng đi tìm Đinh lão, còn trong phòng, Lận Thanh Thời đã kiệt sức, nằm nghiêng trên giường.
Hắn khẽ nghiêng người, cuộn mình lại, mở mắt ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ấy, cành non đầu tiên đang nhú lộc, nảy chồi.
Lận Thanh Thời bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ.
Hiện tại... nếu xoá bỏ đứa nhỏ này, còn kịp không?