Sau Khi Mang Thai, Đối Tượng Liên Hôn Bỗng Thay Đổi Tính Nết

Chương 5

Trước Sau

break

Lần theo sợi dây trói trên cổ tay, Lận Thanh Thời nhìn về phía đầu còn lại – được buộc chắc chắn vào đầu giường, quấn mấy vòng, trông bằng mắt thường cũng biết là cực kỳ kiên cố, ít nhất với đôi tay mảnh mai của hắn thì không thể trốn thoát.

“Thịnh Liễm, ngươi làm cái trò gì vậy?!”

Lận Thanh Thời lạnh giọng chất vấn Thịnh Liễm đang dựa vào khung cửa với vẻ mặt vô cùng đắc ý. Hắn cố vùng vẫy, nhưng sợi dây mà Thịnh Liễm chuẩn bị chẳng hề sứt mẻ chút nào, trái lại, làn da của hắn đã bị ma sát đến đỏ bừng — cho dù người gây chuyện kia rất chu đáo chọn loại dây có lót lớp vải bông mềm mại.

“Đừng làm loạn, cởi ra cho ta.”

“Ta có làm loạn gì đâu.” Thịnh Liễm lắc lắc chiếc điện thoại trong tay, “Ta vừa gọi cho muội muội ngươi rồi, nói rõ tình trạng sức khỏe của ngươi hiện giờ không đủ để đi công tác. Nó sẽ tự mình giải quyết.”

“Ta nói, ngươi cũng đừng quá nhọc lòng, muội muội ngươi cũng không phải kiểu bánh bao, thiếu ngươi một cái là địa cầu ngừng quay chắc? Đã bảo nghỉ ngơi thì phải nghỉ đàng hoàng, công việc gì cũng phải nhường cho kiểm tra sức khỏe trước, thế nào mà ngươi cứ làm như không cần dưỡng bệnh thế?”

Lận Thanh Thời nhíu mày: “Không cần ngươi lo.”

Thịnh Liễm đúng thật là bị hắn chọc tức đến bật cười. Hắn hiếm hoi mới có lòng tốt một lần, vậy mà lại bị coi như lòng lang dạ thú.

Hắn nhếch môi cười ác ý, giơ giơ chìa khóa trong tay: “Ngươi tưởng ta muốn quản chắc?”

“Nghe rõ đây, đại thiếu gia, ta cũng chẳng quan tâm ngươi có đổ bệnh hay không đâu. Nhưng hiện tại ta và ngươi là vợ chồng đăng ký kết hôn, nhất là khi Thịnh gia và Lận gia đang ràng buộc nhau. Ngươi không nghĩ ta kết hôn với ngươi vì quá tốt bụng đấy chứ?”

“Giờ ta cởi trói, ngươi ngoan ngoãn đi khám sức khỏe cho ta, được không?”

Nếu Lận Thanh Thời xảy ra chuyện, Lận gia chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng, chuyện đó không quan trọng, quan trọng là Thịnh gia vừa mới dựng được chút quan hệ với một tập đoàn khác, cái cầu vừa bắc lên sẽ sập ngay. Với Thịnh gia còn đang trong giai đoạn phát triển mà nói, công sức của cả năm sẽ đổ sông đổ bể.

Lận Thanh Thời không thể không thừa nhận — Thịnh Liễm nói đúng.

Hắn chưa từng bỏ rơi Lận gia. Hắn biết rõ thân thể mình hiện giờ hoàn toàn không chịu nổi nhịp làm việc căng thẳng như trước nữa. Bác sĩ khuyên hắn nên buông bỏ mọi chuyện gây hao tổn tinh thần, nghỉ ngơi hoàn toàn.

Thật ra, Lận gia cũng không đến nỗi yếu ớt như vậy, có thể sẽ gặp một vài trục trặc nhỏ, nhưng bao năm qua Lận Thanh Thời bỏ công sức ra cũng không phải vô ích, nếu thật sự chỉ cần hắn nghỉ một cái là cả tập đoàn sụp đổ, thì cái đám lãnh lương cao do chính hắn chiêu mộ kia sớm nên cút đi cho rồi.

Hắn chỉ là...

Sợi dây trên tay được tháo ra. Lận Thanh Thời nhìn vết hằn đỏ trên cổ tay, hơi ngẩn người. Hắn không chú ý rằng Thịnh Liễm — người luôn miệng cà khịa — hôm nay lại chẳng trào phúng lấy một câu. Mãi đến khi ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu lên những ngón tay trắng bệch của mình, Lận Thanh Thời mới hoàn hồn lại.

Hắn không nói gì, đứng dậy rửa mặt, thay quần áo, sau đó ngoan ngoãn đi theo Thịnh Liễm ra xe đến bệnh viện.

Ngoan đến mức Thịnh Liễm phải liếc nhìn mấy lần.

Đây là bị đả kích rồi sao? Cái đám mây đen u ám bay lơ lửng trên đầu hắn gần như là hiện rõ, tâm trạng sụp xuống thấy rõ. Không hổ là đại thiếu gia, lòng tự trọng cũng quá cao đi, hắn mới nói có mấy câu sự thật mà đã không chịu nổi?

Hơn nữa, mấy câu đó có gì đả kích đến thân phận thiếu gia đâu chứ? Thịnh Liễm thật sự không hiểu nổi.

Không hiểu thì thôi, vừa hay đến bệnh viện rồi.

Xe vừa dừng, hai người liền đi vào.

Lận Thanh Thời vốn là khách quen của bệnh viện này, có bác sĩ cố định — hẳn là cả một nhóm. Thường thì khám bệnh một lần sẽ biến thành hội chẩn đa khoa, lần này có lẽ cũng không ngoại lệ.

Họ đến trung tâm khám tổng quát.

Thịnh Liễm trực tiếp đặt lịch kiểm tra toàn diện, đặc biệt yêu cầu siêu âm bụng.

Lận Thanh Thời đã quá quen với mấy quy trình này, lần lượt đi qua từng mục như thường lệ. Hắn cảm thấy lần khám này chỉ là làm quá lên thôi, sức khỏe hắn vẫn luôn ổn định — tuy có một vài tật xấu lặt vặt, nhưng cũng không đến mức mất mạng.

Chắc lần này cũng vậy...

“Cái hình ảnh này... có gì đó không đúng.”

Lận Thanh Thời nằm trên giường siêu âm nghe thấy bác sĩ nói vậy.

Bụng hắn bị bôi lớp gel lạnh ngắt, cảm giác nhớp nháp khó chịu. Đầu dò cứ do dự rà qua rà lại trên bụng hắn, như thể vướng phải vấn đề gì đó không giải quyết nổi.

Qua khẩu trang cũng thấy rõ vẻ mặt bác sĩ trở nên nghiêm trọng. Ánh đèn trắng chiếu từ máy siêu âm phản lên mặt họ, khiến toàn thân Lận Thanh Thời lạnh buốt.

Chẳng lẽ cơ thể hắn thật sự có chuyện? Không phải chỉ là đau bao tử tái phát thôi sao?

“Sao vậy?”

Lận Thanh Thời khẽ hỏi.

Một bác sĩ chăm chú nhìn màn hình máy tính, thi thoảng lại gõ gì đó. Bác sĩ còn lại an ủi: “Tạm thời chưa thể xác định. Chỉ là phát hiện trong bụng có một khối bóng mờ, rất kỳ lạ... khối này tồn tại độc lập. Cần kiểm tra thêm mới có kết luận chính xác, Lận tiên sinh không cần lo lắng quá. Chúng tôi sẽ hội chẩn thêm rồi đưa ra hướng kiểm tra tiếp theo.”

Bóng mờ có thể là nhiều thứ, chưa chắc là điều tệ nhất.

Lận Thanh Thời khẽ thở ra, chậm rãi lau sạch gel siêu âm trên bụng, gật đầu với bác sĩ rồi vào phòng nghỉ chờ đợi.

Thịnh Liễm đã rời đi từ lúc hắn bắt đầu kiểm tra. Lận Thanh Thời có thể an tĩnh ngồi một mình chốc lát.

“Tiên sinh, có lẽ ngài cần một ly nước ấm?”

Lận Thanh Thời nhấp môi khô, gật đầu cảm ơn cô y tá đang nhìn mình đầy lo lắng. Cốc nước ấm trong tay truyền chút hơi ấm vào bàn tay lạnh buốt, lan ra tứ chi gần như đông cứng của hắn.

Hắn biết sắc mặt mình bây giờ chắc chắn rất kém.

Dù đã quá chán nản cuộc sống quanh quẩn trong bệnh tật, nhưng cho dù sống khổ như thế, Lận Thanh Thời cũng chưa từng nghĩ tới cái chết.

Lận gia... nếu không phải vì muốn sống, thì dù có là di ngôn của ông nội, hắn cũng không đến mức dốc hết tâm huyết vì Lận gia, thậm chí trong lúc sức khỏe không cho phép phải lui về sau, còn dâng luôn cả hôn nhân của mình.

Không có Lận gia, không có tài lực chống đỡ, mất đi điều kiện chữa bệnh hiện tại — cơ thể hắn sẽ sụp đổ hoàn toàn.

Hắn chỉ là... muốn sống.

Sau khi kiểm tra thường quy kết thúc, Lận Thanh Thời che giấu vẻ u ám nơi đáy mắt, ngồi xe về nhà với gương mặt bình thản.

Về đến nhà đúng lúc gần trưa.

Căn biệt thự tinh xảo này có phần hơi quạnh quẽ. Lận Thanh Thời thích sự yên tĩnh, từ sau khi kết hôn chỉ thuê hai cô giúp việc phụ trách sinh hoạt hàng ngày của hai người. Giờ cơm trưa, bàn ăn đã được dọn sẵn món nóng hổi. Biết rõ tính cách chủ nhà, hai cô giúp việc đã lặng lẽ lui xuống nghỉ, để lại không gian riêng tư cho Lận Thanh Thời.

Nắng giữa trưa cũng không xua đi được hơi lạnh trên người hắn. Hắn ăn không ngon miệng, miễn cưỡng ép mình ăn hết hơn nửa bữa cơm, rồi nghiêm túc uống thuốc theo chỉ định của bác sĩ, sau đó ngồi đực ra không làm gì.

Một lúc sau, Lận Thanh Thời day day ấn đường, ép mình không nghĩ đến khả năng xấu từ lần khám sức khỏe.

Hắn đứng dậy, đến thư phòng xem xét báo cáo và văn kiện để dời sự chú ý. Mỗi tháng, tình hình của Lận thị sẽ được tổng hợp bằng văn bản và số liệu đưa lên bàn hắn, giúp hắn kịp thời đưa ra góp ý cho Lận Thanh Thanh.

Dần dần, trời tối sầm.

Điện thoại vang lên nhắc hắn ăn tối. Mí mắt hơi cay xè, hắn nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc rồi mới đứng dậy xuống lầu.

Tầng một sáng trưng đèn, nhưng vẫn yên ắng lạ thường, không có chút hơi người.

Thịnh Liễm vẫn chưa về.

Lận Thanh Thời suốt buổi chiều không đụng đến điện thoại, giờ mới nhớ ra mở xem.

Quả nhiên, Thịnh Liễm có nhắn tin, nói tối nay tăng ca, không về ăn cơm.

Lịch sử trò chuyện giữa hai người y như lịch trình công việc khô khan – không phải để trò chuyện, mà là để tránh cảnh bị hỏi “Ái nhân của ngươi đâu rồi?” mà không biết trả lời sao cho trôi chảy.

Lận Thanh Thời đặt điện thoại xuống. Thịnh Liễm lúc nào cũng bận. Gần một năm kết hôn, số bữa cơm ăn cùng nhau chắc đếm trên đầu ngón tay.

Cũng chẳng sao cả.

Lúc còn ở Lận gia, dù xung quanh có bao nhiêu họ hàng thân thích, hắn cũng quen ăn một mình rồi.

Cơm nước xong, rửa mặt xong, Lận Thanh Thời nằm trên giường đọc sách.

Kim đồng hồ lặng lẽ lướt qua mốc 10 giờ. Màn hình điện thoại sáng lên, ngoài nhắc ngủ ra thì có thêm tin nhắn từ bác sĩ.

Nỗi lo âm ỉ khiến tay cầm điện thoại của hắn khựng lại. Nhưng bệnh tật sẽ không biến mất chỉ vì ngươi không muốn đối diện với nó. Hắn hít sâu, mở tin nhắn.

[Bác sĩ: Lận tiên sinh, sau cuộc họp, chúng tôi bước đầu xác định các hạng mục kiểm tra tiếp theo. Phiền ngài sáng mai đến bệnh viện trong tình trạng nhịn ăn.]

[Bác sĩ: Xin ngài yên tâm, dựa theo các kết quả kiểm tra khác và báo cáo từ tháng trước, hiện tại chưa có nguy hiểm đến tính mạng.]

Lận Thanh Thời trả lời một câu [Được rồi], tâm trạng tạm thời lắng xuống, thu dọn nốt nửa cuốn sách còn dang dở.

Hắn có tật khó ngủ, lại là người thể chất yếu nên càng cần ngủ nhiều hơn người thường. Mười giờ — đối với Thịnh Liễm mà nói là mới bắt đầu cuộc sống về đêm, nhưng với hắn thì là giờ lên giường ngủ bắt buộc.

Khi còn điều hành Lận thị, gần như mỗi đêm hắn đều phải dùng thuốc ngủ. Sau khi nghỉ việc mới tốn không ít công sức mới cắt được thuốc.

Hắn xịt một ít tinh dầu hỗ trợ giấc ngủ, mở tiếng ồn trắng, đặt viên thuốc và ly nước ở đầu giường để “phòng bất trắc”... Thịnh Liễm không ở nhà, thật hoàn hảo, ít nhất không phải nửa đêm lăn qua lộn lại rồi còn phải dậy đi tắm lại.

Mọi thứ chuẩn bị xong, Lận Thanh Thời đeo bịt mắt, hơi thở dần đều đặn.

Sau khi hắn hoàn toàn thiếp đi, không bao lâu sau, Thịnh Liễm vừa nghêu ngao hát vừa lái xe về, vào gara.

Giờ này... Thịnh Liễm tiếc nuối lắc đầu, Lận Thanh Thời chắc đã ngủ say rồi. Xem ra phải nhịn thôi.

Dạo này công việc bận, mỗi ngày tăng ca quá nửa đêm, lần gần nhất giống như... đời trước rồi, mấy vết cào trên người hắn cũng sắp lành hẳn.

Hơn nữa dạo này cứ thấy không được trọn vẹn, Lận Thanh Thời hình như bắt đầu kháng cự mấy chuyện thân mật... Chẳng lẽ kỹ thuật của hắn thụt lùi rồi?

Thịnh Liễm quyết tâm lần sau phải chất vấn rõ ràng. Còn hôm nay...

Nếu không được thỏa mãn ở khoản kia, thì ít nhất phải no bụng.

Chưa ăn tối, Thịnh Liễm quyết định tự thưởng một nồi lẩu cay nồng.

Hắn lục tung nhà bếp một trận, mùi lẩu cay bốc lên nghi ngút, nhanh chóng tràn ngập cả phòng khách.

Lận Thanh Thời tuy khó ngủ, nhưng một khi đã ngủ thì rất sâu, chắc do cơ thể suy nhược. Trừ khi ngủ đủ, bằng không sẽ không tỉnh dậy giữa chừng.

Thịnh Liễm bày nguyên liệu nấu ăn ra bàn trà phòng khách, ngồi bệt xuống thảm, mở TV tìm đại một bộ phim, lại mở điện thoại lướt video, vừa lướt vừa để ý đến độ chín của đồ ăn, bận rộn đến vui vẻ.

Nếu giờ Lận Thanh Thời nhìn thấy hắn “vô quy củ” thế này, chắc giữa hai hàng lông mày lại phải nhăn nhúm lại rồi.

Thịnh Liễm thoải mái thở dài một hơi.

Người ta làm việc cực khổ, cũng vì miếng ăn thôi mà!

Quá mải mê hưởng thụ, hắn không nhận ra trên lầu vang lên tiếng bước chân.

Lận Thanh Thời mở mắt ra, đau đầu như muốn nứt.

Tháo bịt mắt xuống, xung quanh vẫn tối om như lúc ngủ, bên cạnh không có ai. Hắn ngồi dậy, điều chỉnh lại rồi với tay bật đèn.

12 giờ rưỡi.

Mới ngủ được có tiếng rưỡi.

Hiếm khi tỉnh giấc giữa đêm, Lận Thanh Thời cảm thấy toàn thân mỏi mệt. Dạ dày đói đến mức như cháy lên, khiến thần kinh căng ra, hắn không do dự, đứng dậy định xuống bếp tìm chút gì đó — hẳn là giúp việc có để lại đồ ăn nhẹ.

Đèn dưới lầu bật.

Thịnh Liễm đã về?

Hắn đi được vài bước thì sắc mặt thay đổi.

Mùi cay nồng sặc người tràn lên, kèm theo mùi tanh của cá, thịt sống và rau luộc.

Chưa kịp đề phòng, hắn lập tức nôn khan một tiếng, đưa tay đè ngực lại.

Lúc này, hắn nên lập tức quay lại phòng, tránh xa cái mùi kinh khủng kia.

Lý trí nói vậy, nhưng trong lòng Lận Thanh Thời lại dâng lên một cơn giận khó hiểu.

Hắn bịt chặt miệng mũi, tay còn lại vịn lan can, chạy nhanh xuống lầu — tốc độ chưa từng thấy. Bỏ ngoài tai tiếng gọi của Thịnh Liễm, hắn đứng im trước bàn trà hai giây, rồi xoay người lao vào bếp, để mặc Thịnh Liễm bị bỏ lại phía sau.

Rất nhanh, Lận Thanh Thời đã tìm được mục tiêu.

Là thùng rác đang dùng để gom rác thải trong bếp, và đôi găng tay cách nhiệt.

Hắn như cơn gió lao trở lại phòng khách.

Dù hơi thở có hơi dồn dập, nhưng không ảnh hưởng gì đến khí thế bừng bừng của hắn. Hắn bước tới, thẳng tay gom toàn bộ nồi lẩu Thịnh Liễm mới ăn vài miếng — cả nồi lẫn nước, cả mâm lẫn nguyên liệu — ném thẳng vào thùng rác.

Lục cục buộc miệng túi rác lại, trong lòng hắn mới thấy dịu đi một chút.

Sau một màn hành động kịch liệt, dạ dày sôi trào cũng đã yên lại, cơn mệt mỏi nhanh chóng quét qua toàn thân. Lận Thanh Thời lúc này mới cảm thấy hai cánh tay ê ẩm vì vận động mạnh lúc trước, hắn lập tức xoay người chuẩn bị đi ngủ tiếp.

Nhưng sau lưng có người kéo lấy cổ tay hắn.

Lận Thanh Thời loạng choạng một chút, đứng vững lại rồi quay đầu.

Đối diện là ánh mắt đen thẫm đầy lửa giận của Thịnh Liễm.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc