Sau Khi Mang Thai, Đối Tượng Liên Hôn Bỗng Thay Đổi Tính Nết

Chương 37

Trước Sau

break

Thịnh Liễm vẫn luôn là kiểu người đầy nhiệt huyết, đôi khi có phần bộp chộp.

Con người đại khái chính là như vậy, luôn hướng về thứ bản thân không có.

Lận Thanh Thời nhiều khi cũng ngưỡng mộ sự dồi dào năng lượng của Thịnh Liễm. Từ sau khi mang thai, cho dù có lăn lộn hắn thế nào, Thịnh Liễm vẫn luôn nghĩ cách trước tiên để giải quyết mọi nhu cầu của hắn, không còn cố ý đối chọi gay gắt như trước. Mà kiểu người như Thịnh Liễm, thật ra lại là kiểu mà hắn thầm ngưỡng mộ nhất.

Có năng lực thực hiện, đầu óc linh hoạt, cả người toát ra năng lượng cao, phần lớn thời điểm đều rất đáng tin cậy.

Suốt hai tháng mang thai này, Thịnh Liễm luôn quanh quẩn bên hắn, không thể không thừa nhận, từ thể chất đến tinh thần, nhờ có sự chăm sóc của Thịnh Liễm, Lận Thanh Thời thật sự dễ chịu hơn rất nhiều.

Cho dù tất cả chỉ vì đứa trẻ, thì cũng có liên quan gì chứ? Dù sao toàn bộ giai đoạn mang thai này, người phải chịu đựng là hắn, có ý kiến gì đi nữa thì Thịnh Liễm cũng nên theo hắn, làm người hầu tùy tùng một thời gian.

Lận Thanh Thời nhìn Thịnh Liễm cách đó không xa còn đang cười ngây ngô, hoàn toàn khác xa với hình ảnh lạnh lùng đáng tin tưởng mà hắn vừa mới nghĩ đến trong đầu, nhưng chính cái bộ dạng Thịnh Liễm hiện giờ lại có thể làm lòng hắn gợn sóng.

— huống chi, tâm trạng vui vẻ vì đứa nhỏ là thật. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, chỉ còn lại đứa bé này, ít nhất hắn cũng không cần lo lắng quá nhiều nữa.

Ánh nắng hiếm có giữa mùa đông vừa vặn rọi từ ngoài cửa sổ vào phòng, chiếu lên người khiến ai cũng thấy dễ chịu. Thịnh Liễm nhốn nháo khoe khoang khắp nơi, khiến phòng bệnh vốn lạnh lẽo cũng tăng thêm chút sức sống.

Khóe mắt Lận Thanh Thời thoáng lướt qua một nụ cười nhè nhẹ.

Hôm đó, sau khi nghe thấy cuộc gọi của Thịnh Liễm, hắn cố tình, lại như vô tình tránh tiếp xúc tứ chi với Thịnh Liễm. Lận tổng từ trước đến nay luôn dứt khoát quyết đoán, nhưng một khi gặp vấn đề tình cảm, bề ngoài tuy gió thổi mây trôi, trong lòng lại tích tụ không ít.

Nghĩ lại, thật ra cũng chẳng có gì phải cố chấp như vậy.

Từng ấy năm, từ nhỏ đến lớn, Lận Thanh Thời làm gì cũng phải cân nhắc được mất, phải bỏ ra bao nhiêu, thu về được bao nhiêu.

Một khi động lòng, làm sao có thể coi như chưa từng xảy ra?

Chỉ là hắn sợ, sợ Thịnh Liễm chỉ vì cái thai trong bụng mà đối xử tốt với hắn, thì thứ tình cảm này cuối cùng cũng chỉ là một vở kịch, không đáng để hồi đáp, thậm chí bị người khác cười nhạo. Lận Thanh Thời nắm quyền Lận thị từ khi mười mấy tuổi, hắn sao có thể chấp nhận để một mối đầu tư lớn như vậy trở thành khoản lỗ không hồi vốn?

Nhưng hiện tại, có lẽ vì nhịp tim thai khiến hắn xúc động quá mức, cũng có lẽ là bởi vì sự vui vẻ của Thịnh Liễm giờ phút này lan tỏa làm lòng người dễ mềm yếu.

Lận Thanh Thời nghĩ, vậy thì vì sao không thử đón nhận?

Đã hai tháng trôi qua, tính toán rõ ràng thì thời gian ở bên Thịnh Liễm cũng chỉ còn năm tháng nữa.

Sau đó, cho dù là ly hôn, hay là... chết, thì hắn cũng sẽ rời đi. Có hồi đáp hay không, cũng đâu còn quan trọng? Vì sao còn phải làm khó bản thân?

Dù Thịnh Liễm có tình nguyện hay không, thì quãng thời gian này, đều phải phối hợp với hắn, mọi chuyện đều phải đặt hắn lên trước.

Nghĩ như vậy, vừa khiến bản thân vui vẻ, vừa có thể thuận tiện "tra tấn" Thịnh Liễm một chút, cớ gì không làm?

Tâm trạng của Lận Thanh Thời đột nhiên trở nên phơi phới.

Bên kia, Thịnh Liễm vẫn đang hí hửng ngắm nghía ảnh siêu âm, bỗng điện thoại vang lên, là Thịnh phụ và Thịnh mẫu gọi đến sau khi nhận được ảnh siêu âm và đoạn ghi âm tim thai mà hắn vừa gửi.

Tuy rằng khi trước cũng từng nghe con trai nói Lận Thanh Thời mang thai, nhưng đến khi thật sự được nhìn thấy “hình ảnh” và nghe nhịp tim, hai vị phụ huynh vẫn không kìm được xúc động, lập tức gọi điện lại.

Khi mới biết con trai là đồng tính, hai ông bà đã mất rất nhiều thời gian mới có thể chấp nhận được sự thật rằng con trai họ sẽ không có con nối dõi.

Dù sao cũng là thế hệ trước, họ vì thương con mà chấp nhận giới tính của con, nhưng sâu trong lòng vẫn luôn cảm thấy đây là điều tiếc nuối lớn nhất. Dù cho sự nghiệp có thành công đến đâu, thì nhà họ Thịnh... vẫn sẽ tuyệt hậu.

Một tháng trước, khi cuối cùng xác nhận chuyện Lận Thanh Thời thật sự mang thai, Thịnh phụ Thịnh mẫu lập tức muốn bay đến gặp ngay. Thịnh mẫu biết rất rõ mang thai là một chuyện rất vất vả, một mặt mừng rỡ, mặt khác lại đau lòng thay.

Thịnh Liễm khi đó đã ngăn lại, thân thể Lận Thanh Thời không khỏe, lại vừa trải qua quá nhiều chuyện, bọn họ dù là người thân tốt nhất với hắn, nhưng đối với Lận Thanh Thời lại là người xa lạ, đến nơi là phải xã giao, là một loại gánh nặng.

Giờ đây, khi sức khỏe Lận Thanh Thời đã khá hơn...

Thịnh Liễm liếc mắt nhìn Lận Thanh Thời đang nằm trên giường bệnh, rồi bật loa ngoài.

“Alo, ba mẹ ạ?”

“Ai ai, con trai à, cái kia... giờ sức khỏe không sao chứ?”

“Tạm ổn rồi ạ.”

“Vậy thì tốt rồi. Hiện giờ người có ở bên cạnh không?”

Lận Thanh Thời dịu dàng lên tiếng: “Ở, bá phụ bá mẫu.”

Từ sau khi kết hôn, họ chưa từng sửa cách xưng hô này, Lận Thanh Thời vẫn luôn gọi cha mẹ Thịnh Liễm như vậy.

Bên kia điện thoại, thịnh phụ thịnh mẫu cười đến lộ cả hàm răng trắng, thịnh phụ thăm dò: “Hiện tại a, thật sự là vất vả cho ngươi rồi, hai người chúng ta tính toán mấy ngày nữa đến thăm ngươi, ngươi xem có được không? Có làm phiền đến ngươi nghỉ ngơi không?”

Thịnh mẫu vội vàng bổ sung: “Không cần khách sáo với chúng ta, ngươi không muốn chúng ta đến thì cứ nói thẳng là được! Có thai vốn đã cực khổ, hết thảy đều lấy ngươi vui vẻ làm chuẩn a!”

Đây là người thân của hài tử trong bụng.

Lận Thanh Thời vốn thân duyên mỏng manh, cả nhà không tìm ra nổi một người thật lòng, hiện tại hài tử trong bụng còn chưa ra đời đã nhận được tình cảm đong đầy từ người thân, sắc mặt hắn dịu xuống, gật đầu đồng ý.

Một bên, Thịnh Liễm lúc này mới lên tiếng: “Ai ba mẹ, trong nhà mấy món đặc sản như gà thả đồi với đồ vùng núi thì mang một ít tới, hoặc gửi cũng được, giờ Thanh có thể ăn rồi, phải tranh thủ bổ sung thật tốt.”

Thịnh phụ thịnh mẫu vội vã đồng ý, lúc này mới cúp máy.

Thịnh gia phụ mẫu thu xếp xong gia súc gia cầm cùng mảnh vườn nhà xong, ba ngày sau đã đến thành phố A.

Tuy là người ở nông thôn, nhưng hai người từng trải, tính tình lại phóng khoáng, vào đến bệnh viện lớn cũng không sợ hãi, hỏi thăm người xung quanh một vòng là tìm được phòng bệnh của Lận Thanh Thời.

Lễ phép gõ cửa, bên trong vang lên một tiếng “Mời vào” của Lận Thanh Thời, hai người mới đẩy cửa tiến vào, tay xách nách mang đủ thứ.

Lận Thanh Thời hầu như chưa từng tiếp xúc riêng với cha mẹ Thịnh Liễm.

Sáng sớm vừa biết Thịnh gia phụ mẫu sắp đến nơi, hắn có chút khẩn trương.

Đầu tiên là phân phó Thịnh Liễm điều chỉnh giường bệnh lên, rồi suy nghĩ có nên thay bộ đồ bệnh nhân hay không. Mấy ngón tay thon dài vô thức luồn vào mái tóc đã dài ra không ít, trong lòng nghĩ giờ đi cắt tóc còn kịp không.

Khoảng thời gian này luôn nằm viện, vậy mà quên cắt tóc, Lận Thanh Thời có chút khó chịu.

Thịnh Liễm trấn an: “Đừng khẩn trương, ba mẹ ta rất dễ ở chung, ngươi chỉ cần cẩn thận một chút, đừng để cảm thấy không thoải mái là được.”

Lận Thanh Thời chỉ là không có kinh nghiệm giao tiếp với trưởng bối mà thôi.

Đỗ Canh là kiểu người vừa là thầy vừa là bạn. Còn Lận gia... người kia hắn trước giờ chưa từng cho sắc mặt tốt, bởi vậy hiện tại mới có chút không biết làm sao.

Gặp mặt cha mẹ Thịnh Liễm cũng chỉ một lần trong hôn lễ, mà lúc đó cũng chỉ làm theo trình tự, chẳng có mấy lời để nói, sau đó liền tản ra.

Hiện giờ nhìn hai gương mặt hòa ái nhưng xa lạ kia, Lận Thanh Thời hơi thẳng người ngồi dậy, lại bị Thịnh Liễm ấn nằm lại, gượng gạo kéo khóe miệng lên, ý đồ nở một nụ cười thân thiện với tổ phụ tổ mẫu của hài tử.

Thịnh Liễm suýt nữa cười ra tiếng, may mà kịp ho khan che lại. Mấy ngày gần đây không biết vì sao, Lận Thanh Thời dường như thân cận với hắn nhiều hơn, lời nói cũng dịu hơn, có vài lần tiếp xúc tay chân nhỏ nhặt cũng tự nhiên hơn trước.

Thịnh Liễm mỗi ngày đều vui như mở cờ, càng thêm ân cần, mong chờ từng chút từng chút, hy vọng chẳng bao lâu nữa có thể cùng Lận Thanh Thời mở lòng, đem hết những ồn ào trước kia xóa sạch, sống bên nhau êm đềm ngọt ngào.

Hiện giờ cuối cùng cũng tạm giải tỏa căng thẳng, tình hình rất tốt, hắn không muốn vì một tiếng cười mà lại bị kéo vào danh sách đen.

Thịnh Liễm thu lại nụ cười: “Ba mẹ, ngồi xuống đi.”

Mọi người vây quanh giường mà ngồi, chỉ có Lận Thanh Thời nằm ở đó, khác biệt hoàn toàn với cách đãi khách lễ nghi hắn từng được học từ nhỏ, cả người không được tự nhiên.

May mà Thịnh phụ Thịnh mẫu đều cười rất tự nhiên, không lúng túng chút nào: “Lâu rồi không gặp ngươi, ai da xem ngươi xem, sao lại gầy như vậy!”

Đây thật sự là nói cho có. Kết hôn với Thịnh Liễm khi đó, Lận Thanh Thời vì bận rộn với Lận thị mà tiều tụy, tinh thần cũng sa sút. Hiện tại có tăng cân một chút.

Nhưng Thịnh phụ Thịnh mẫu vừa nhìn thấy dáng vẻ gầy gò của hắn liền chau mày.

“Tạo nghiệt mà, vậy mà còn đang mang thai, thân thể thế này làm sao chịu nổi!” Thịnh mẫu ngồi mép giường, lo lắng đầy mặt, “Bác sĩ nói không thể bỏ sao?”

Nhi tử khó khăn lắm mới thông suốt được, kết quả lại khiến Lận Thanh Thời phải dạo một vòng trước cửa tử. Với thân thể này, làm sao mà không lo được?

Bọn họ là cha mẹ của Thịnh Liễm, nhưng rồi cũng chỉ có thể bên cạnh nhi tử vài chục năm. Bạn đời mới là người có thể ở lại lâu dài. Về già rồi, bên người không ai, sống sao cho nổi?

Vì Thịnh Liễm, cũng vì lo lắng cho Lận Thanh Thời.

Mạng người là mạng người, có con dĩ nhiên là chuyện vui, nhưng nếu đổi bằng cái mạng của Lận Thanh Thời, thì bọn họ không đành lòng.

Lận Thanh Thời hơi sững lại.

Hắn thật sự cảm nhận được lo lắng từ Thịnh mẫu, thân thể căng thẳng cũng buông lỏng, nét mặt dịu lại, nở nụ cười tự nhiên hơn: “Hiện tại đã ổn hơn nhiều.”

Thịnh Liễm tiếp lời: “Đúng vậy, trước đó ngay cả cơm cũng không ăn nổi, ta lo đến muốn chết, gầy đi rõ ràng, còn xỉu mấy lần, hù ta không thôi. Cũng may bây giờ bác sĩ nói thể trạng đã ổn định, không thể bỏ, chỉ có thể cẩn thận, cố gắng sinh mổ sớm một chút... À mẹ, mẹ mang theo gì vậy? Lát nữa còn phải nấu cơm, hầm canh gà ăn nhé?”

Về sau, Lận Thanh Thời cũng không cần nói nhiều, ba người nhà họ Thịnh đã tự mình bận rộn.

Nhưng cũng không hề lạnh nhạt với hắn, thường xuyên lôi kéo hắn đáp vài câu, vừa không để bị lạc lõng, lại không khiến hắn mệt.

Trò chuyện một hồi, hỏi thăm tình hình gần đây của hai người, khiến Thịnh mẫu tạm yên lòng.

Thịnh phụ thịnh mẫu vẫn luôn biết tình cảm giữa Thịnh Liễm và Lận Thanh Thời sau kết hôn không mấy tốt. Lúc trước Lận phụ tìm đến cầu hôn, họ vui vẻ đồng ý, nghĩ rằng chỉ là xem mắt bình thường, không ngờ gặp mặt rồi liền quyết định kết hôn.

Lúc ấy hai vợ chồng già vui đến không ngậm được miệng, luôn lo Thịnh Liễm không biết yêu đương, không có đối tượng, dù là đồng tính thì cũng phải yêu chứ? May mà Lận Thanh Thời xuất hiện, ưu tú, đẹp trai, có khí chất, vừa gặp đã hợp duyên, rất nhanh liền kết hôn.

Không ngờ sau đó lại phát hiện không đúng.

Hỏi kỹ mới biết, hóa ra là hôn nhân hợp đồng, hai người căn bản không ưa nhau.

Nhưng Thịnh mẫu không tin.

Nhi tử của nàng, nàng còn không hiểu sao? Nếu thật sự không vừa mắt thì cho bao nhiêu lợi ích cũng không chịu kết hôn. Con nàng vốn cố chấp, còn có chút kiêu ngạo.

Theo nàng nhìn, Lận Thanh Thời dù có giả vờ lạnh lùng đến mấy, nhưng chẳng phải mỗi ngày Thịnh Liễm đều về xem sắc mặt hắn sao?

Chỉ là nhi tử không thông suốt, cứ khăng khăng nói là do cãi nhau mà về.

Hai người già cũng không can thiệp gì. Tình yêu là của tụi nhỏ, họ chỉ giới thiệu, không ép buộc. Từ sau kết hôn cũng không hỏi tới, muốn sống thế nào thì sống.

Chỉ trách nhi tử đầu óc không có dây thần kinh yêu đương.

Không ngờ một tháng trước, nhi tử gọi điện về nói là biết sai rồi.

Nhưng hiện tại Lận Thanh Thời đang mang thai, lại không dám nói ra, muốn thẳng thắn mà sợ bị ghét hơn.

Thịnh mẫu thật sự lo vài hôm.

Nhưng nhìn bây giờ... con nàng đúng là chưa tỏ rõ lòng, mà ngoài ngõ người ta đã hiểu rồi!

Thịnh mẫu cười đến nếp nhăn trên mặt cũng sâu thêm, nhưng không nói ra. Chuyện tình cảm, người ngoài vạch trần thì không có hiệu quả kia, cứ để hai người bọn họ từ từ tự hiểu.

Không khí hài hòa vui vẻ.

Cả nhà họ Thịnh vui mừng vô cùng, cuối cùng Thịnh Liễm cũng có một tiểu gia đình của riêng mình, cảm tình cũng có tiến triển, tương lai rực rỡ.

Còn Lận Thanh Thời, sau khi nghĩ thông suốt mọi khúc mắc trong lòng, tâm tình sung sướng mà chuẩn bị... đi tìm luật sư.

Hắn muốn lập sẵn di chúc và bản hiệp nghị ly hôn.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc