Sáng sớm hôm sau, quả nhiên không thấy bóng dáng Thịnh Liễm đâu, chỉ có bữa sáng còn nóng hổi đặt ngay trong tầm tay hắn, kèm theo mấy tin nhắn im lìm nằm trong khung trò chuyện của Thịnh Liễm.
Thịnh Liễm: [Nhớ ăn sáng đó. Ba bình giữ nhiệt đều có nước. Bác sĩ nói phải uống nhiều nước, thuốc trong người mới nhanh được thải ra.]
Thịnh Liễm: [Ra ngoài nhớ mang đồ theo, ta sắp xếp xong hết rồi. Ngươi chỉ cần nói với Lý thúc một tiếng là được.]
Thịnh Liễm: [Trưa ta về nấu cơm cho ngươi, tiện thể mang luôn một phần của mẹ Vương. Bác sĩ nói triệu chứng nôn nghén có thể sẽ chuyển biến tích cực bất cứ lúc nào. Ta làm vài món dễ ăn, ngươi cứ thử xem. Ăn không nổi thì đừng cố, có ói cũng không sao.]
Thịnh Liễm: [...]
Từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, nhìn qua là nghĩ gì nói nấy, vậy mà lại không sót một điểm nào.
Nói nhiều.
Nhưng nghĩ đến đó, trong đáy mắt Lận Thanh Thời lại hiện ra ý cười nhàn nhạt.
Hắn thu di động lại, thong thả mở hộp cơm giữ nhiệt mà Thịnh Liễm để lại.
Đoàn đen sì sì không rõ hình dạng kia, thoạt nhìn cũng đáng yêu thêm chút ít. Tâm trạng Lận Thanh Thời tốt hơn mọi khi, hiếm hoi ăn được mấy miếng, so với bình thường còn ăn nhiều hơn hai thìa.
Bên kia, Lý thúc vừa thấy thế liền vui mừng không để đâu cho hết, vội vã gửi tin khoe với Thịnh Liễm.
Lận Thanh Thời không để ý, nói với Lý thúc mấy câu, ăn xong rồi nằm nghỉ một lát. Tay xoa xoa cái bụng còn chưa có dấu hiệu gì, ánh mắt có phần xuất thần, sau đó mới chậm rãi đứng dậy chuẩn bị xuống lầu đi dạo.
Lúc rời giường, đuôi mắt thoáng đảo qua bàn nhỏ bên mép giường — bước chân Lận Thanh Thời chợt khựng lại.
Trên bàn, vài chiếc chén trà được đặt chỉnh tề, tinh xảo mà quen thuộc.
Nhớ lại lời Thịnh Liễm nói tối qua, nét mặt Lận Thanh Thời trước nay luôn lạnh nhạt nay thoáng dịu đi, hắn bước chậm qua, cầm một chiếc lên tay — đúng là mẫu trà cụ hắn từng thích nhất.
Thịnh Liễm làm tạm được, dáng chén chưa đủ thanh mảnh, hoa văn hơi vụng, màu sắc đậm quá mất cả thần.
Hắn chọn qua một lượt, ngón tay cuối cùng vẫn lưu lại trên một cái chén, ánh mắt cụp xuống nhìn hồi lâu, rồi mới nhẹ giọng dặn Lý thúc: “Thu mấy cái này lại đi. Bây giờ không uống được trà, để đây nhỡ tay làm vỡ lại phiền.”
Dừng một chút, hắn lại bổ sung: “Đem cất vào trà thất trong nhà đi.”
Lý thúc nghe mà ngơ ngác — một người sáng sớm lặn lội đem mấy thứ này đưa đến, một người khác lại bảo đem trả về.
Nhưng thân là người ăn lương hai vị cố chủ, Lý thúc cũng không hỏi nhiều, chỉ cúi đầu dạ một tiếng rồi làm theo.
Xử lý xong cái lễ bồi tội muộn màng này, Lận Thanh Thời mới vừa cười nhạt, vừa mở cửa bước ra: “Đi thôi, đi dạo một lát.”
Trong lòng hắn, bắt đầu mong chờ buổi trưa sẽ được gặp lại Thịnh Liễm.
Lúc này, ở bệnh viện, Lận Thanh Thời nhàn nhã tản bộ, thì bên kia, Thịnh Liễm lại đang ngồi bẹp trong công ty, mặt ủ mày chau, cúi đầu nhắn tin cho Kiều Vân Bình:
Thịnh Liễm: [Sao còn chưa tan ca vậy?]
Thịnh Liễm: [Muốn quay về quá, muốn quay về quá, đã hai tiếng không thấy Thanh Thời rồi.]
Thịnh Liễm: [Cái tên Kim Trạch kia có khi nào nhân lúc ta không ở mà tranh thủ nịnh nọt Thanh Thời không? Ta đã nói trước với lão Đinh rồi, nhưng không biết có giúp ngăn được không nữa.]
Kiều Vân Bình vừa xong công việc đã bị Thịnh Liễm oanh tạc bằng loạt tin nhắn, hai mắt tối sầm lại:
Kiều Vân Bình: [Đừng túm lấy ta cầu cứu, ngươi muốn quay về thì cứ về đi, ngươi là ông chủ, bỏ cả ca trực cũng không ai dám trừ lương ngươi.]
Lúc đó đúng là không nên khuyên Thịnh Liễm quay về — ai mà ngờ được cãi nhau xong chưa tới mấy hôm, hắn liền hóa thành cái dạng luyến ái não thế này, một ngày không túm được Lận Thanh Thời là ngứa ngáy như nghiện.
Ngày thường còn có thể bám theo Lận Thanh Thời, dù gì cũng bị hấp dẫn bởi chính chủ, giờ bị đuổi về công ty đi làm, liền quay sang hành hạ hắn đây này.
Quả thật là không bằng bị vứt luôn cho xong.
Kiều Vân Bình âm u nghĩ thầm.
Nhưng vì tình nghĩa huynh đệ nhiều năm, hắn vẫn hít sâu một hơi, kiên nhẫn đáp:
Kiều Vân Bình: [Ngươi có thời gian spam tin cho ta, sao không tranh thủ mà tìm cách làm lành với Lận tổng? Nếu giờ ngươi còn mạnh miệng không chịu nhận sai, thì chí ít cũng nên đối xử tử tế với người ta một chút, đừng có làm người ta bực nữa.]
Nói đến đây, Kiều Vân Bình không nhịn được hỏi:
Kiều Vân Bình: [Trước đây ngươi làm sai nhiêu như vậy, giờ quay đầu còn kịp không? Lận tổng có cho ngươi sắc mặt tốt chưa?]
Không phải hắn cố tình dội gáo nước lạnh, mà chỉ cần là người ngoài cũng thấy rõ — trước đây Thịnh Liễm đối xử với người ta kiểu gì, giống hệt học sinh tiểu học thích bạn nữ là cứ phải giật tóc bạn, trêu chọc cho phát bực rồi còn cười toe toét, mục đích chỉ để người ta để mắt tới mình.
Là người ngoài cuộc tỉnh táo, Kiều Vân Bình từ lâu đã nhìn ra, Thịnh Liễm rõ ràng cực kỳ để ý đến Lận Thanh Thời — đến mức sở thích, ghét bỏ của người ta đều nắm rõ rành rọt, vậy mà còn cố giả bộ: ta ghét hắn, thấy hắn là muốn chọc tức cho vui thôi! Hừ, bây giờ tỉnh ngộ rồi hối hận cũng chẳng ích gì.
Cái này gọi là gì nhỉ? "Kẻ thù cũ chính là vợ tương lai"?
Kiều Vân Bình vừa nghĩ vừa lật xem tin nhắn của Thịnh Liễm.
Thịnh Liễm thì bị hỏi đến mềm xìu:
Thịnh Liễm: [Ngươi tưởng ta có rảnh để spam ngươi à? Hắn chê ta phiền nên mới đuổi ta tới công ty đi làm đấy, ta mà còn nhắn nữa thì phiền đến chết luôn.]
Còn về phần sắc mặt tốt... Thịnh Liễm ngẫm lại, thật đúng là không có.
Từ lần cảm xúc vỡ òa khi biết mình mang thai một tháng trước, Lận Thanh Thời đã bộc lộ không ít bất mãn mà trước đó hắn không hề biết.
Hiện tại, Thịnh Liễm không dám làm bậy, nghiêm túc nhận sai, cố gắng thể hiện bản thân là người trưởng thành, đáng tin cậy, chăm sóc Lận Thanh Thời hết lòng, mong rằng có thể khiến hắn an tâm trong thời kỳ mang thai bất ổn này.
Phần lớn thời gian, Lận Thanh Thời chỉ sai hắn làm vài chuyện lặt vặt, nói thẳng yêu cầu, không cần hắn đoán mò, nhưng nét mặt thì chẳng hề dễ chịu —— trước kia còn giả bộ chút ít trước mặt người ngoài, giờ đối mặt với hắn thì đến cả ánh mắt cũng không thèm liếc.
Thịnh Liễm cam tâm làm tùy tùng bên cạnh hắn, nhưng trong lòng ít nhiều cũng thấy hơi nản.
Nếu Lận Thanh Thời vẫn cứ không chịu chấp nhận hắn thì phải làm sao bây giờ? Hai năm nữa thật sự sẽ... ly hôn?
Kiều Vân Bình nghe xong mà nghẹn một bụng tức.
Sau đó chỉ biết cảm thán.
Ngay cả Thịnh Liễm, người lúc nào cũng tự tin ngút trời, cũng có lúc lo lắng, bồn chồn như vậy. Quả thật, chuyện tình cảm trước mặt chẳng ai là ngoại lệ.
Hắn lập tức chụp lại màn hình, ghi lại hình ảnh hiếm hoi “chó con cụp tai” của Thịnh Liễm để dành xem sau.
Rồi nghiêm túc khuyên:
Kiều Vân Bình: [Đừng nghĩ ngợi lung tung. Ngươi cứ kiên trì ở cạnh hắn là được. Vấn đề ly hôn thì phải bàn bạc kỹ, nhưng bây giờ mà rút lui thì coi như xong.]
Thịnh Liễm: [Hắn đã chán ta đến mức đuổi ta đi, giờ ta còn nhào tới nữa thì có được không? Ngươi đừng hại ta đấy.]
Kiều Vân Bình: [Ngươi sợ hắn ghét ngươi á? Không phải ta nói chứ, giờ ngươi còn có thể phiền hơn hồi trước à?]
Tổn thương Thịnh Liễm một câu xong, hắn tiếp tục bày mưu tính kế:
Kiều Vân Bình: [Ngươi thử nghĩ mà xem, hồi trước ngươi dính lấy hắn như đỉa vậy, hắn vẫn còn cho ngươi ngủ cùng một giường, không thấy khó chịu, chứng tỏ ít ra cũng không ghét ngươi về mặt sinh lý, thậm chí còn có khi rất thích thân thể ngươi ấy chứ. Còn chưa tuyệt vọng đâu.]
[Mà ngươi cũng nên hiểu cho hắn. Với bối cảnh như vậy, từ nhỏ đến lớn thấy toàn kiểu người nào? Chính hắn cũng nghiêm túc đàng hoàng như thế kia. Ngươi thì bình thường như thằng nhóc đầu đường xó chợ. Nói thật, nếu không phải quen nhau lâu, ta mà gặp ngươi trên đường chắc cũng phải né mà đi đấy.]
[Ngươi thích người ta, nhưng lại suốt ngày giỡn mặt, cảm giác kiểu bị thích mà người kia lại xem thường thì đúng là dễ tâm lý vặn vẹo thật. Nhưng mà ngươi nhớ đi, là ngươi muốn nói chuyện tình cảm với hắn, thì cũng đừng tính toán ai lời hơn ai.]
[Nói cho cùng, Lận tổng chỉ thỉnh thoảng đẩy ngươi ra một chút thôi, hai người vẫn còn ở cùng nhà, sáng tối gặp nhau. Giờ chỉ cần ngươi cho hắn thấy rõ là mình đã thay đổi, không còn là thằng nhóc con thiếu suy nghĩ như trước, là được. Lấy lại tinh thần lúc gây dựng sự nghiệp đi! Ta tin ngươi làm được!]
Kiều Vân Bình tận tình khuyên nhủ, nói toàn lời thật lòng giữa huynh đệ với nhau. Nếu là người khác thì hắn đã lười mở miệng rồi.
Dù sao, về khoản tình cảm, Kiều Vân Bình cũng thuộc dạng thành công — yêu xa ba năm vẫn mặn nồng, sắp cưới đến nơi. Ban đầu còn tưởng mình kết hôn trước Thịnh Liễm, ai ngờ thằng nhóc này không nói không rằng chơi cú lớn, chạy luôn vào thương vụ liên hôn.
Chỉ tiếc, một bài thao thao bất tuyệt như vậy...
Thịnh Liễm: [Để ta quan sát thêm đã, nghe lời Thanh Thời là chính. Đừng dính lấy hắn quá. Lý thúc vừa báo là hôm nay ta không có ở đó thì tâm trạng hắn tốt hơn hẳn, còn ăn thêm được hai miếng cơm đó.]
Thịnh Liễm: [Tĩnh lặng.jpg]
Kiều Vân Bình:...
Rồi, không nghe lời ta thì ta chờ ngày ngươi lết ra làm giấy ly hôn vậy.
Thật ra Lý thúc vốn chỉ báo đúng sự thật, chứ nào có ý liên hệ chuyện “Thịnh Liễm không ở” với “Lận tổng vui vẻ ăn thêm được mấy miếng”.
Lận Thanh Thời tản bộ một lúc rồi quay lại phòng bệnh.
Ngày thường có Thịnh Liễm bên cạnh chăm sóc, hôm nay chỉ có mình hắn, mấy người khác như Lý thúc dù có đi theo cũng không dám lại gần quá. Người tới người lui đông đúc, khiến hắn cảm thấy không thoải mái. Mệt thì chẳng ai đỡ đần.
So với xe lăn lạnh lẽo, bám vào tay người quen vẫn là dễ chịu hơn.
Đi dạo chẳng có gì vui, ngay cả thời gian đọc sách như mọi hôm, hắn cũng chẳng yên tâm nổi.
Không có Thịnh Liễm lượn qua lượn lại nhắc uống nước, bảo nghỉ ngơi, căn phòng bệnh yên ắng đến lạ, tiếng lật trang sách cũng nghe rõ mồn một. Lận Thanh Thời thất thần lật vài tờ, cuối cùng mới nhận ra mình chẳng đọc nổi gì, bèn khép sách lại, nhìn ra cửa sổ theo dõi mấy chiếc lá đang rơi mà ngẩn người.
Hắn lại nhớ đến đêm qua.
Sau khi ngẫm lại, mới giật mình phát hiện Thịnh Liễm có lẽ đã thích hắn từ sớm lắm rồi, lòng hắn không khỏi phức tạp.
Không thể phủ nhận, trong khoảng thời gian này, Thịnh Liễm khiến hắn nhìn bằng con mắt khác. Hắn nhận ra bản thân bắt đầu dựa vào sự chăm sóc của Thịnh Liễm — bằng không, làm sao mới sáng sớm đã thấy bứt rứt không yên?
Nhớ đến sự chu đáo của Thịnh Liễm sáng nay, trong lòng lại có chút không cam tâm.
Lận Thanh Thời nhớ đến những lần điều tra trước kia, Thịnh Liễm thật sự là người có năng lực, hai bên kết hôn, hắn dần thay đổi suy nghĩ và chấp nhận cũng là chuyện có thể hiểu.
Nhưng... khi trước hiểu lầm quá sâu, hắn e rằng tình cảm của Thịnh Liễm cũng chẳng còn như xưa.
Lận Thanh Thời tự nhận mình không phải kiểu người thích tự gây rối.
Ngoại trừ khi mới biết tin mang thai, mọi chuyện hắn đều ưu tiên tìm cách giải quyết.
Nghĩ tới đây, Lận Thanh Thời gọi Lý thúc chuẩn bị xe, quyết định ra ngoài một chuyến.
Dù sao ngồi chờ cũng sốt ruột, chi bằng ra ngoài hít thở chút không khí.
Còn điểm đến?
Chính là công ty của Thịnh Liễm.
Hắn gửi cho Thịnh Liễm một tin nhắn:
Lận Thanh Thời: [Giữa trưa không cần quay về, ở lại công ty làm việc cho tốt.]