Sau Khi Ly Hôn, Vợ Cũ Mang Ba Bé Con Xử Lý Tập Đoàn Chồng Cũ

Chương 2. Sáu năm, vừa về nước đã gặp lại tiểu tam

Trước Sau

break

Tiểu Húc giả vờ ngại ngùng, cúi đầu, ngoan ngoãn ngồi sang một bên.

Cố Nam Y nhìn đứa bé đang cúi đầu ngồi bên cạnh, cất lời giải thích:

“Không giấu gì viện trưởng, con trai tôi bị chứng tự kỷ khá nặng. Những năm ở nước ngoài, đưa thằng bé ra nước ngoài điều trị, nhưng bệnh tình ngày càng nặng hơn, mãi mà vẫn không thích nghi được với môi trường bên đó, nên...”

Cô đưa Tiểu Húc về nước chính là vì chuyện này. Nếu không, việc cô từ bỏ công việc ở viện nghiên cứu để chuyển sang làm ở đây e rằng sẽ khiến người khác sinh nghi.

“Ra là vậy... Bác sĩ Cố thật đúng là một người mẹ vĩ đại!”

“Không còn cách nào khác, ai bảo cha thằng bé đoản mệnh, chết sớm như thế.”

Viện trưởng Vương: “...”

Viện trưởng cười gượng một tiếng, rồi nói:

“Vậy hôm nay cô cứ nghỉ ngơi sắp xếp ổn thỏa đi, mai chính thức đi làm.”

“Vâng.”

Cố Nam Y nắm tay Tiểu Xú bước ra khỏi tòa nhà hành chính. Vừa ra khỏi cửa, Tiểu Húc liền thở phào nhẹ nhõm.

“Mẹ, vừa rồi con diễn thế nào? Có giống người bị… tự kỷ thật không?”

“Con trai của mẹ chính là ảnh đế tương lai của Oscar rồi!” Cố Nam Y bật cười khen ngợi.

“Mami, mẹ đã thuận lợi vào làm ở Bệnh viện Quang Minh rồi, vậy lần này bệnh của Nhu Bảo chắc chắn sẽ chữa khỏi phải không ạ?”

“Nhất định sẽ khỏi!” Cô cũng đang tràn đầy hy vọng như vậy.

Nghe mẹ nói vậy, Tiểu Húc vui mừng vỗ tay, đôi mắt sáng rực lên. Rồi cậu bé nhìn đồng hồ, hớn hở nói:

“Giờ này chắc dì Dung cùng hai em cũng sắp hạ cánh rồi, chúng ta sắp được gặp họ rồi!”

“Ừ.” Cố Nam Y đáp giọng điệu thản nhiên.

Lần này cô về nước nhận công tác ở Bệnh viện Quang Minh, chắc chắn không tránh khỏi sẽ phải chạm mặt Cố Chiến Bắc. Trước khi có kết quả kiểm tra di truyền, cô không muốn gây thêm phiền toái, nên đã cố ý chia làm hai chuyến bay.

Cô đưa Tiểu Húc về trước, còn Hàn Bảo và Nhu Bảo thì đi cùng Giang Dung – bạn thân kiêm trợ lý của cô. Lần này cô chỉ mang theo mỗi Giang Dung đi theo.

“Đi thôi, mẹ đưa con đi xem nhà mới.” Trước khi về nước cô đã mua sẵn một căn biệt thự rộng lớn, thuê người đến dọn dẹp kỹ càng, giờ chỉ cần đến sắp xếp một chút là có thể ở được.

Cố Nam Y vừa dắt tay Tiểu Húc đi ra khỏi bệnh viện, tới một khúc cua thì bất ngờ một chiếc xe RV lao tới không hề giảm tốc. Cô phản ứng cực nhanh, ôm chặt Tiểu Húc tránh sang một bên, suýt nữa thôi là bị đâm trúng!

“Tiểu Húc, con không sao chứ?” Cô vội vàng hỏi.

“Con không sao đâu, Mami.”

Cô nhìn theo chiếc xe phóng đi mất hút, trong lòng vô cùng tức giận. Không phải xe cấp cứu mà dám chạy ẩu trong khuôn viên bệnh viện như vậy, đúng là không coi ai ra gì!

Sau khi kiểm tra lại từ đầu đến chân, chắc chắn con không bị thương, cô mới tiếp tục dắt Tiểu Húc ra cổng bệnh viện để đón xe. Lúc này, điện thoại bỗng reo lên.

“Alô, Viện trưởng Vương?”

“Tiểu Nam à, cô đi xa chưa? Thật ngại quá, vừa rồi bệnh viện tiếp nhận một bệnh nhân đặc biệt, nhất quyết đòi giáo sư khám cho bằng được. Mà các giáo sư khác thì đều bận hết rồi...”

Bệnh nhân đặc biệt mới đến?

Chẳng lẽ là người vừa ở trên chiếc xe RV kia?

Thực ra Cố Nam Y rất bận, nhưng đây là ngày đầu cô nhận việc, mà lại do đích thân viện trưởng gọi đến...

“Được, tôi quay lại ngay.”

Cúp máy, cô cúi xuống nói với con:

“Xin lỗi Tiểu Húc, Mami phải về viện một chút, chưa thể đưa con về nhà ngay được.”

“Không sao đâu ạ, Mami là thiên sứ áo trắng cứu người mà, con sẽ ngoan ngoãn chờ.”

“Tiểu Húc của mẹ thật ngoan.”

Cô quay lại khoa cấp cứu với tốc độ nhanh nhất. Viện trưởng Vương đã chờ sẵn ở cửa, trợ lý cũng đưa áo blouse trắng cho cô ngay. Vừa đến gần phòng cấp cứu, cô đã nghe thấy một giọng nữ the thé quát tháo:

“Bệnh viện các người chết hết bác sĩ rồi à? Tôi đã bảo gọi giáo sư khám cho tôi cơ mà! Người đâu? Tôi đau chết đi được rồi!!”

Giọng nói này... là Tô Uyển Uyển?

Cố Nam Y nhìn vào trong, thấy một người phụ nữ đang bị thương gần cổ tay, máu chảy loang lổ, gương mặt nhăn nhó vì đau đớn.

“Tiểu Nam, đây là Tô Uyển Uyển, nữ minh tinh đang nổi tiếng nhất hiện nay, lại là vợ của Cố tổng, chúng ta không thể đắc tội được. Khi khám cho cô ấy, cô nhất định phải cẩn thận.” 

Viện trưởng Vương dặn dò xong liền nở nụ cười lấy lòng, cúi người bước vào phòng cấp cứu:

“Cố phu nhân, thật xin lỗi vì đã để cô chờ lâu. Tôi đã mời đến giáo sư giỏi nhất của viện chúng tôi rồi, cô chịu khó chút, sẽ xử lý ngay đây ạ.”

Nói xong, ông quay lại thúc giục:

“Tiểu Nam, mau lại đây xử lý vết thương cho Cố phu nhân!”

Chữa cho cô ta? Thà đi cứu một con chó còn hơn!

“Cô bị điếc à?” Thấy Cố Nam Y không nhúc nhích, Tô Uyển Uyển lập tức chửi mắng “Còn không mau lại đây băng bó cho tôi?”

Cố Nam Y hít sâu một hơi, giữ bình tĩnh rồi bước đến, nhận hộp y tế từ tay y tá. Cô dùng bông thấm cồn sát trùng vết thương. Vừa chạm vào vết thương, Tô Uyển Uyển đã gào lên:

“Đau chết mất! Giáo sư cái quái gì chứ? Cô có biết làm không đấy...”

Chưa nói hết câu, tay định hất bông của cô ra thì đã bị Cố Nam Y nắm chặt, lạnh lùng nói:

“Nhìn vết thương của cô, rõ ràng là do tự làm. Nếu đã chọn tự làm đau bản thân, thì một là chịu đựng ở nhà, hai là ngoan ngoãn để bác sĩ xử lý. Đã tự hại mình rồi còn tới đây làm loạn, vậy thì... cút!”

Câu nói vừa dứt, cả phòng cấp cứu như chết lặng. Mấy bác sĩ và y tá nghe mà trong lòng hả , chỉ có Viện trưởng Vương là toát mồ hôi lạnh.

Đây là vị giáo sư viện nghiên cứu y học nước M thật sao? Sao mà khí thế dữ vậy?!

Lúc này, Tô Uyển Uyển vừa đối diện với ánh mắt của Cố Nam Y, bỗng rùng mình là cô ta?

Cố Nam Y ư?!

Chẳng phải là người phụ nữ trước đây yếu đuối, chẳng dám hé một lời trước mặt Cố Chiến Bắc sao? Sao bây giờ lại có khí thế đáng sợ như vậy?

“Cô... cô tên gì?” Sự ngạc nhiên khiến Tô Uyển Uyển  quên cả đau.

Cố Nam Y chẳng buồn để ý, chỉ mất vài phút đã xử lý xong vết thương, sau đó đứng dậy, ném bông và băng gạc vào thùng rác rồi nói:

“Đây là khoa cấp cứu, nơi tiếp nhận những ca bệnh khẩn cấp. Cô chỉ là một trường hợp tự làm đau nhẹ, lại không hợp tác chữa trị, hành vi này không chỉ gây rối trật tự mà còn lãng phí tài nguyên y tế nghiêm trọng. Còn nữa...”

Cô dừng lại, ánh mắt lạnh lẽo:

“Chiếc xe RV của cô vừa rồi suýt nữa đã đâm trúng con trai tôi. Tôi yêu cầu cô phải xin lỗi thằng bé.”

Con trai

Tô Uyển nhìn ra ngoài . Một bé trai đang đứng ngoài cửa, ánh mắt bình tĩnh nhìn vào. Cô ta lại kinh ngạc quay ngoắt lại nhìn Cố Nam Y.

Thật sự là cô ta sao?

Nếu đúng là cô ta, vậy thì… đứa bé kia là con ai?

Không lẽ là… con của cô ta với Cố Chiến Bắc?

“Sao có thể chứ? Chẳng lẽ… lúc ly hôn cô ta đã mang thai rồi?”

Tô Uyển Uyển kinh ngạc đến mức nói không nên lời, cả người như bị sét đánh trúng.

Đúng lúc này, trợ lý của cô ta, kẻ luôn dựa hơi chủ mà tác oai tác quái lập tức nhảy ra, chỉ tay vào Cố Nam Y, lớn giọng quát:

“Cô là ai mà dám nói chuyện với cô Uyển Uyển như thế? Cô có biết cô ấy là ai không hả?!”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc