“Cô Cố, chúc mừng nhé, cô đã mang thai rồi, hơn nữa là song thai.”
Bước ra khỏi bệnh viện, Cố Nam Y vẫn còn ngơ ngác, như chưa kịp hiểu hết lời bác sĩ vừa nói. Trong đầu cô, câu nói ấy cứ vang lên từng hồi, dội vào tim từng nhịp rõ ràng.
Cô thật sự mang thai rồi sao?
Cô… đang mang trong mình con của Cố Chiến Bắc?
Bàn tay vô thức đặt lên bụng, một cảm giác ấm áp lan khắp lồng ngực. Niềm vui bất chợt dâng trào, dịu dàng và mãnh liệt. Hai sinh linh bé nhỏ này… có thể nào sẽ là chiếc cầu nối, cứu vãn đoạn tình đã rạn nứt giữa cô và anh?
Hoàng hôn buông xuống, Cố Chiến Bắc trở về nhà.
Cố Nam Y cầm chặt tờ giấy xét nghiệm, vui mừng chạy xuống lầu với đôi mắt ánh lên niềm hy vọng. Nhưng vừa bước vào phòng khách, nụ cười của cô lập tức đông cứng.
Bởi vì trên ghế sofa, không chỉ có Cố Chiến Bắc, mà còn có một người phụ nữ khác.
Tô Uyển Uyển - người phụ nữ mà hai năm trước, Cố Chiến Bắc mới thật lòng muốn cưới.
Nhưng chẳng phải cô ta đã mất tích rồi sao?
“Chiến Bắc, sao cô ta lại ở đây?” Cố Nam Y siết chặt giấy trong tay, giọng khàn đặc.
Trong khoảnh khắc ấy, toàn bộ niềm vui khi biết mình mang thai như nghẹn lại nơi cổ họng, biến thành sự bàng hoàng và rối loạn.
“Như cô thấy đấy, Uyển Uyển đã về rồi. Giờ cũng là lúc cô nên nhường vị trí đó lại.”
Giọng nói trầm thấp vang lên, Cố Chiến Bắc chỉ về phía tập giấy đặt trên bàn trà, đơn ly hôn.
Cố Nam Y chết lặng, cúi đầu nhìn xuống, tim như bị ai bóp nghẹt.
“Chiến Bắc, đừng nói như vậyđừng nói như vậy…” Tô Uyển Uyển cất giọng dịu dàng, vẻ lo lắng giả tạo, “Dù sao cũng nên cho Tiểu Nam một chút thời gian thích ứng chứ.”
“Làm vợ nhà họ Cố hai năm, thế là đủ.”
Giọng nói của Cố Chiến Bắc lạnh lẽo như băng, ánh mắt u ám lướt qua người Cố Nam Y, trong đôi mắt phượng dài hẹp ấy không có lấy một tia cảm xúc.
“Ký đi. Vì thể diện của ông nội, cô muốn bao nhiêu bồi thường, tôi đều đáp ứng.”
Tim Cố Nam Y co thắt, cơn đau nhói lan ra cả vùng bụng dưới.
Bồi thường ư?
Mười lăm năm yêu thương, anh có trả nổi không?
“Đừng cố gắng vô ích nữa, cô càng như thế tôi càng chán ghét.”
Giọng anh lại vang lên, lạnh lẽo đến tàn nhẫn.
Cố Nam Y khẽ bật cười, tự giễu.
Cô buông bàn tay đang đặt trên bụng, ngẩng đầu, khuôn mặt trắng bệch nở nụ cười cay đắng.
“Em có thể ký. Nhưng trước khi ký, em chỉ muốn hỏi anh một câu.”
Anh im lặng, coi như đồng ý.
“Trước đây anh từng tốt với em… đều chỉ vì muốn lấy lòng ông nội, để giành quyền thừa kế Cố thị, đúng không?”
“Chứ còn gì nữa?”
Cố Chiến Bắc ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo rơi lên thân hình gầy yếu của cô, giọng nói hờ hững.
“Đến giờ tôi vẫn không hiểu, ông nội vì sao lại ưu ái cô đến vậy.”
Cố Nam Y cũng không biết vì sao.
Cô chỉ là đứa trẻ mồ côi được ông nội nhận nuôi, vậy mà ông lại thương cô còn hơn cả cháu ruột của mình.
Biết cô thích Cố Chiến Bắc, ông không tiếc lấy cái chết ra ép anh phải cưới cô.
Lẽ ra, ngay từ đầu cô nên hiểu, tất cả chỉ là sự lợi dụng.
Nhưng cô lại ngây thơ tin rằng, chỉ cần mình yêu anh đủ nhiều, cố gắng trở thành một người vợ tốt, thì sẽ có ngày khiến anh hồi tâm chuyển ý.
Cuối cùng, cô mới hiểu, người anh muốn cưới chỉ có Tô Uyển Uyển . Giờ ông nội đã mất, anh chẳng cần giả vờ nữa.
Cố Nam Y hít sâu, cố đè nén hơi nóng nơi khóe mắt, rồi cầm bút, không chút do dự, ký tên vào đơn ly hôn.
Về chuyện đứa bé trong bụng, cô đã chẳng còn gì để nói.
Nơi này, cô không thể ở thêm một phút giây nào nữa.
Cô ngẩng cao đầu, quay người định lên lầu thu dọn hành lý.
Cố Chiến Bắc lại cất giọng sau lưng:
“Dù sao cô cũng là con nuôi của nhà họ Cố. Tôi đã liên hệ với một trường y danh tiếng ở nước ngoài cho cô học nâng cao, xong sẽ sắp xếp việc làm. Coi như là an ủi linh hồn ông nội.”
Anh nói lạnh lùng:
“Ngày mai hoàn tất thủ tục ly hôn, tôi sẽ cho người đưa cô đi.”
Cố Nam Y cười nhạt:
“Không cần đợi đến mai. Đi luôn bây giờ, ly hôn, ngay lập tức.”
Cô nói xong, sải bước đi thẳng, không hề ngoảnh lại.
Trên taxi đang chạy chậm dọc con đường phồn hoa, một người phụ nữ mặc đồ công sở tối màu, đội mũ lưỡi trai, đang lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh nắng chiếu lên gương mặt cô, xinh đẹp đến mức khiến người ta kinh ngạc.
“Mami, đây là nơi mẹ lớn lên à?”
Cậu bé ngồi bên cạnh mở to đôi mắt trong veo, trầm trồ:
“Đẹp thật đó! Bảo sao mẹ xinh như vậy!”
Cố Nam Y khẽ cười, xoa đầu con:
“Đúng vậy, Tiểu Húc, đây là quê hương của mẹ.”
Đối với cô, nơi này vừa là quê hương vừa là vết thương.
Sau sáu năm rời đi, cô vốn không định quay lại. Nhưng trời chẳng chiều lòng người…
Sáu năm trước, ở nước M, cô thuận lợi sinh đôi, một trai, một gái, đặt tên là Hàn Bảo và Nhu Bảo, đồng thời còn nhận nuôi một bé trai sơ sinh bị bỏ rơi trong bệnh viện, chính là Tiểu Húc.
Ba đứa trẻ là ánh sáng của đời cô.
Nhờ chúng, cô vực dậy tinh thần, sự nghiệp phát triển rực rỡ, tưởng chừng hạnh phúc sẽ kéo dài mãi mãi.
Cho đến năm ngoái, Nhu Bảo bị chẩn đoán mắc bệnh bạch cầu.
Cô và Hàn Bảo đều làm xét nghiệm tủy, nhưng không tương thích. Hy vọng cuối cùng chỉ còn lại một người…
Cố Chiến Bắc.
Đang nghĩ đến đó, Tiểu Húc bất chợt cất tiếng đọc:
“Mẹ ơi, ba chữ này đọc như vậy phải không ạ?”
Cố Nam Y thoáng sững người, sao tiểu Húc lại biết anh ta chứ?
Cậu bé giơ điện thoại ra, trên màn hình là một tin tức nóng hổi. Cô mở ra xem nội dung:
“Sốc! Nữ minh tinh hàng đầu Tô Uyển Uyển tiết lộ đang bí mật chuẩn bị lễ cưới cùng chủ tịch Cố thị - Cố Chiến Bắc!”
Lễ cưới?
Năm đó bọn họ vội vàng kết hôn, vậy mà sáu năm sau mới tổ chức lễ cưới chính thức?
Thật nực cười.
“Đúng rồi, con đọc đúng. Nhưng trẻ con đừng xem điện thoại nhiều, hại mắt lắm.”
Cô thu lại điện thoại, chẳng buồn đọc thêm tin tức về đôi cẩu nam nữ đó.
Xe dừng trước bệnh viện Quang Minh.
Cô dắt Tiểu Húc xuống xe, vừa bước vào đã nghe khắp nơi xôn xao:
“Đó là nữ giáo sư trẻ nhất giới y học đấy à? Trời ơi, xinh thật sự luôn!”
“Nhưng sao lại dẫn theo con nít? Nghe nói cô ấy chưa kết hôn mà?”
“Chắc là em trai thôi. Mà nói chứ, sao một giáo sư tầm cỡ quốc tế lại chịu về làm ở bệnh viện mình nhỉ?
“Chẳng phải vì đại cổ đông của bệnh viện là tập đoàn Cố thị sao?”
Giữa những lời bàn tán, Cố Nam Y bình tĩnh bước vào thang máy, ấn nút tầng cao nhất.
Đúng vậy, cô trở về chính là vì Cố Chiến Bắc.
Bệnh viện Quang Minh được Cố thị đầu tư, hằng năm anh đều đến đây kiểm tra sức khỏe tổng quát.
Cô đã điều tra kỹ lịch kiểm tra năm nay nằm trong tháng này.
Cô phải nhanh chóng lấy được mẫu máu của anh để đối chiếu với Nhu Bảo.
Bước vào phòng viện trưởng, Viện trưởng Vương vội đứng lên đón:
“Cô là Giáo sư Cố Nam Y phải không? Ngoài đời còn trẻ và đẹp hơn ảnh nữa!”
Cố Nam Y mỉm cười:
“Viện trưởng cứ gọi tôi là Tiểu Nam được rồi.”
Sau khi trao đổi vài câu, cô kéo Tiểu Húc lại, ái ngại nói:
“Vừa xuống máy bay đã phải tới báo danh nên đành mang con theo, mong viện trưởng thông cảm.”
“Không sao, không sao cả!”
Viện trưởng Vương cười niềm nở.
Dù sao, trình độ y học của cô vượt xa ông, được cô nhận lời về đây làm việc, ông coi như nhặt được báu vật.
“Giáo sư Cố, bệnh của con cô là…”
Viện trưởng ngập ngừng nhìn sang Tiểu Húc, chưa dám hỏi tiếp.
Ông chỉ biết cô đồng ý hồi hương vì bệnh của con, nhưng rốt cuộc là căn bệnh gì lại khiến một thiên tài y học như cô cũng bó tay điều đó, ông không thể nào hiểu nổi