Vừa nói vài chữ đầu Kỷ Hạ đã đỏ mặt nghẹn lời, nói mãi chẳng nói rõ một chữ nào, khó khăn nhìn Phó Hằng Chi bằng đôi mắt rưng rưng.
“Vì sao?”
Tuy thứ giữa hai chân Phó Hằng Chi cương cứng nhưng trên mặt anh không có vẻ sốt ruột, thong thả giơ tay véo má Kỷ Hạ: “Thân thể em không thoải mái à?”
“Em…” Với câu hỏi này của Phó Hằng Chi, Kỷ Hạ xấu hổ không thể nói được, cô ấp úng một lúc, đầu nhũ bị Phó Hằng Chi ma sát đến đỏ ửng, ngâm trong suối nước nóng tựa như đang khóc.
Cô nghĩ Phó Hằng Chi biết rõ mình khó chịu ở đâu, bởi vì Phó Hằng Chi cái gì cũng biết, anh xấu xa cố tình bắt cô nói thôi, cô nhìn anh bằng đôi mắt nước mắt lưng tròng.
Phó Hằng Chi ôm Kỷ Hạ lên, đầu khất chuẩn xác đặt trước cửa ŧıểυ huyệt của Kỷ Hạ.
“Sau này em muốn cứ nói ra, chuyện này không có gì xấu hổ cả.” Phó Hằng Chi vỗ mông Kỷ Hạ, cú vỗ đó nhẹ bẫng như lông hồng không đau gì cả trái lại ngứa ngáy tận tim gan, “Đồ ngốc.”
“Được thôi.” Đôi tay Phó Hằng Chi ôm eo Kỷ Hạ, trong ánh mắt kinh hoàng của cô kéo cô ngồi xuống, “Bình thường em luôn cầu xin anh nhẹ một chút, hôm nay em tự làm đi, nhanh chậm tùy em.”
Lúc Kỷ Hạ ngồi xuống thì thân thể run rẩy không thôi, eo không chút sức lực, tuy nhiên không tự chủ được chậm rãi lên xuống, ngậm vào nhả ra vật nam tính bên dưới.
“Ưm..to..to quá…”
Quy đầu chạm vào nơi sâu nhất mang đến từng cơn thoải mái, hai ngày rồi Kỷ Hạ đi du ngoạn khắp nơi với Phó Hằng Chi, tối về lại học nói mấy lời lưu manh trong lúc làʍ t̠ìиɦ, học được hai ngày rốt cuộc cũng có tiến bộ.
Đôi mắt đen láy của cô nhìn chăm chú vào Phó Hằng Chi, hiển nhiên lực chú ý đều bị động tác bên dưới kéo đi, Phó Hằng Chi nhìn một lúc cảm thấy mình không được chú ý nên thăm dò hôn xuống.