Trên mặt Phó Hằng Chi vẫn giữ nụ cười thản nhiên, để Kỷ Hạ đang ngồi trên đùi anh co rúm lại.
“Em…anh…”
Trên mặt cô gái hiện lên nét ửng hồng đáng yêu, Phó Hằng Chi nâng mặt cô lên, từ tốn hôn xuống, chỉ cần nhìn đôi mắt thẹn thùng của cô cũng là một chuyện thú vị.
“Hạ Hạ, giúp anh nhé?”
Hiếm khi anh ở thế bị động, Kỷ Hạ không còn cách nào, cô cắn cắn môi: “Chúng…chúng ta về phòng nha anh…”
Kỷ Hạ ngớ ra khi lòng bàn tay chạm vào vật cứng kia, cô định rút về nhưng bị Phó Hằng Chi giữ chặt không nhúc nhích được.
Cô chột dạ nhìn trái nhìn phải, giống như động vật ăn cỏ lúc rời hang phải ngó nhìn xung quanh xem có khắc tinh nào đang rình mò ở đấy không, động vật ăn thịt Phó Hằng Chi nhìn cười cong mắt.
Thế nhưng theo như lời Phó Hằng Chi đã nói, mỗi phòng đều có sân ngoài rất rộng nên những hồ suối nước nóng cách nhau khá xa, Kỷ Hạ rất rõ điều này.
Xung quanh trống vắng mang lại dũng khí cho Kỷ Hạ, Phó Hằng Chi lập tức nhìn thấy đôi bàn tay nhỏ nhắn của cô phủ lên khối nhô lên qua lớp khăn tắm, vụng về dùng lực xoa nắn, động tác này khiến người khác liên tưởng đến việc nhào bột.
“Không phải thế này Hạ Hạ.” Anh chủ động cởi khăn tắm, dươиɠ ѵậŧ đỏ tím giống như một con cự thú mai phục đứng yên lặng trong nước, hình ảnh phản chiếu trên mặt nước lay động, “Em lấy tay cầm nó.”
Mãi đến khi khăn tắm trên người cô rơi ra, cơ thể mất đi vật che đậy duy nhất thì Kỷ Hạ mới thoáng khôi phục lại tinh thần “a” một tiếng, động tác trên tay đột nhiên ngừng lại.
Bàn tay Phó Hằng Chi âm thầm sờ từ bụng nhỏ của cô đi lên, cầm một bên ngực, đầu ngón cái xoa nắn viên trân châu không biết đã cứng lên từ khi nào, cảm nhận sự run rẫy khe khẽ của cô gái nhỏ.
“Hằng Chi…”
Cô vất vả lắm mới lấy lại tinh thần nên động tác tay tiếp tục, cô chép miệng nói: “Chúng ta về phòng nha anh…”