Cô gái trong ngực mềm nhũn không giữ vững tư thế, một chân vô lực rơi khỏi lan can, sau đó được Phó Hằng Chi ôm lấy.
Bây giờ Kỷ Hạ bị Phó Hằng Chi ôm, những cánh hoa thịt như bông hoa nở rộ hiện lên trong gương, cặp nhũ hoa một bên trắng trẻo một bên bị Phó Hằng Chi nắn bóp hơi ửng đỏ, đầu nhũ cũng nở rộ đỏ bừng, giống như hốc mắt của cô gái khi khóc, Kỷ Hạ ngượng ngùng không dám mở mắt, lúc này chợt nhận ra mình đã mất quyền chủ động.
“Phó…Hằng Chi, anh để em xuống, chúng ta, chúng ta về phòng được không anh…”
Hai má cô đỏ bừng, cái cổ đỏ lên giống như hạt châu sa, lan từ gò má đến mang tai.
“Sao vậy, em không thích chỗ này à?”
Phó Hằng Chi cười cười đã biết còn cố hỏi, vừa hỏi vừa dùng sức bên dưới đụng vào mấy cái, làm Kỷ Hạ thần hồn điên đảo, nơi hang động run rẩy suýt đã lấy mạng ai kia.
Cô không dám ngẩng đầu nhìn về phía trước, nghĩ là thế nhưng ánh mắt vẫn không chịu nghe lời nhìn lên, giống như bị một ợi dây vô tình dẫn dắt, không ngừng bị chỗ giao hợp giữa hai người lôi kéo.
Quá xấu hổ, không nên nhìn mà. Trong lòng Kỷ Hạ rất rõ, nhưng ánh mắt giống như những chú chim bay loạn trong gió, không tự chủ được bị cột điện hấp dẫn, cô càng hốt hoảng càng thấy rõ được cửa hang béo mập của mình ngậm nuốt vật đàn ông, giống như một con mãnh thú trong hang xông ra.
Nhìn kỹ cỡ nào thì khuôn mặt Phó Hằng Chi vẫn bình thường, Kỷ Hạ thậm chí không tìm ra chút dấu vết dùng sức nào của anh, thứ chứng mình được anh đang động tình có lẽ là một tầng mồ hôi rịn ra trên trán kia.
“Ngày mai em còn đi tập không?” Phó Hằng Chi nhớ đến cuộc điện thoại sau bữa ăn, vốn anh đã sắp xếp hai ngày ở nhà vậy mà vỡ kế hoạch, khiến anh không vui.
Đang lúc đầu khất xông vào nơi sâu thẩm, Kỷ Hạ kiềm nén tiếng nức nở, khuôn mặt đỏ bừng, đạt được đỉnh sóng cao nhất, sau đó sóng biển vuốt ve ôm cô về lại đất liền, lúc này cô gái mới chậm rãi khôi phục tinh thần.
“Ừm…Thứ năm tuần tới thi đấu nên tuần này không thể nghỉ được ạ…”
Hai chân Kỷ Hạ được Phó Hằng Chi vững vàng thả lại mặt đất, cô hơi lảo đảo cầm lan can mới đứng vững được, sau đó làm theo ý của Phó Hằng Chi hạ eo xuống, nâng mông lên.
“Ừm…vâng…” Bình thường Phó Hằng Chi sớm đi tối về, gần như Lưu quản gia đều đưa cô đi làm, Kỷ Hạ đã quen với điều đó, “Tối mai…ưm…anh có về ăn cơm không?”
Tay Phó Hằng Chi vịn lên lan can, sau đó đầu khất chen thẳng vào nơi sâu thẩm nhỏ hẹp của cô gái, một tay khác vững vàng đỡ lấy thân thể mềm nhũn đi của cô.
“Ừm, anh cố gắng chiều sẽ về, rồi đến trường đón em.”
Cô vợ hiền ngốc ngốc đáng yêu, con hồ ly già Phó Hằng Chi cảm thấy tốt hơn chút.