Trong đôi mắt cô gái dâng lên một lớp sương mù mỏng manh, cổ họng phát ra âm thanh rêи ɾỉ nức nỡ giữa động tác rút ra cắm vào của anh: “Ưm…A…Sâu, sâu quá… Ư…”
“Sâu mới được, Hạ Hạ ngốc.”
Phó Hằng Chi cắm vào thật sâu thật mạnh, tốc độ điên cuồng giống như gậy gỗ gõ vào chuông đồng, cảm giác tê dại từ nửa người dưới của Kỷ Hạ dần lan tràn khắp người.
Dâm thủy của cô sềnh sệt, từng dòng từng dòng phun ra từ trong của huỵêt sâu thẩm, chúng chưa kịp chảy ra đã bị đầu khất của Phó Hằng Chi ép phải chảy ra, từ từ rỉ ra từ chỗ giao hoan của hai người.
Hai tay người đàn ông tách chân cô gái nâng lên, eo và gậy thịt không ngừng tiến về phía trước, đẩy hết dòng dâm dịch chảy ra cửa hang quay vào nơi bắt đầu.
Kỷ Hạ không cần dùng mắt xác minh cũng biết bây giờ bên dưới lớp váy kia là cảnh tượng dâm mỹ cỡ nào, chất lỏng dính vào bắp đùi đã đủ chứng minh hết thảy. Cô duỗi tay muốn vịn lan can, muốn đánh tan đi cảm giác bất an khi đứng ở đầu sóng, nhưng động tác Phó Hằng Chi vẫn điên cuồng.
“A…Hằng Chi…ưm.. nhẹ thôi anh….”
Tay áo bộ váy thiên nga căng chặt bám vào cánh tay, ban đầu dây khóa kéo bị kéo xuống nhưng váy áo vẫn còn cố định, bây giờ theo động tác kịch liệt của Phó Hằng Chi thì nó bắt đầu tuột xuống.
Cảnh xuân trước ngực cô gái cuối cùng cũng lộ ra sau lớp váy bị tuột, áo ngực của Kỷ Hạ ngay từ đầu đã sớm bị Phó Hằng Chi đẩy lên trên, nằm giữa ngực và xương quai xanh, đôi gò bồng đào xinh đẹp lay động theo từng động tác rút ra cắm vào của Phó Hằng Chi, phơi bày ra cảm giác mềm mại như trái cây.
Đầu nhũ hoa đỏ hồng đong đưa trong không khí dần cứng lên, một tay khác của Phó Hằng Chi không chờ kịp, xông lên phía trước cầm lấy nó.
Thân thể cô ngửa về sau trong vòng tay của Phó Hằng Chi, hoàn toàn lâm vào cơn sóng cao trào, không để ý đến hang động của mình đã hiện rõ trước mắt người đàn ông.