Sau Khi Kết Hôn Chớp Nhoáng Với Một Người Đàn Ông Xa Lạ Ngày Nào Tôi Cũng Đau Lưng

Chương 3: Không Muốn

Trước Sau

break

Giọng Ôn Dục Thạc trầm ấm và đầy cuốn hút, anh khẽ cúi xuống hỏi cô, “Còn muốn hôn nữa không?”

 

Bàn tay nóng bỏng trên eo khiến Đỗ Vi Lương không khỏi cảm thấy hơi ngại ngùng, cô ngẩng đầu nhìn anh, gượng gạo gật đầu, “Được thôi, vậy thì hôn tiếp.”

 

Ôn Dục Thạc cúi xuống, còn Đỗ Vi Lương khẽ nhón chân, hai người lại một lần nữa hòa quyện vào nhau, như thể không thể tách rời.

 

Khi hai người tách ra, cả hai đều thở dốc. Đỗ Vi Lương bật cười nhìn anh, “Anh chỉ biết hôn thôi sao, Ôn Dục Thạc?”

 

Giờ cô đã tin rằng đây là lần đầu tiên của anh.

 

Dù chưa ăn thịt heo cũng đã từng thấy heo chạy, cô từng nghe nói rằng một người đàn ông có thể biểu lộ sự từng trải của mình thông qua cách đặt tay khi hôn.

 

Nhưng Ôn Dục Thạc thì lại quá đỗi nghiêm túc, bàn tay chỉ vòng quanh eo cô.

 

“Vi Lương, em đã suy nghĩ kỹ chưa?” Anh hỏi với vẻ chân thành.

 

Ôn Dục Thạc vẫn không dám tin vào tình huống trước mặt, cô gái mà anh hằng mong nhớ bấy lâu nay giờ đây lại nằm trong vòng tay anh, dịu dàng đến vậy. Anh không muốn sau này cô sẽ hối tiếc vì sự bồng bột của mình đêm nay.

 

“Anh sợ gì chứ? Em là một cô gái trẻ còn chẳng sợ, anh sợ gì?” Đỗ Vi Lương không hiểu tại sao gương mặt anh lại căng thẳng đến vậy, như thể anh lo cô sẽ hối hận.

 

Có gì để hối hận chứ? Cô thà lấy Ôn Dục Thạc còn hơn bị ép gả cho một gã đàn ông giàu béo lại bị mẹ kiểm soát!

 

Lời nói của Đỗ Vi Lương như châm ngòi ngọn lửa trong lòng Ôn Dục Thạc. Anh bế cô lên và nhẹ nhàng đặt cô xuống giường. Trong quá trình di chuyển, chiếc áo choàng của cô rơi ra, để lộ vai tròn và làn da trắng nõn nà, quyến rũ khó cưỡng.

 

Anh mở đèn ngủ, tắt đèn chính và trong ánh sáng ấm áp, không khí lãng mạn càng đậm hơn.

 

Hai người nằm đối diện nhau, bàn tay Ôn Dục Thạc đặt trên eo cô, ôm cô thật chặt.

 

Đỗ Vi Lương tưởng anh sẽ dừng lại, nhưng bàn tay anh bắt đầu dịch chuyển, nhẹ nhàng vuốt ve từ mái tóc, xuống đến trán, mũi, đôi môi, rồi trượt xuống cổ…

 

Khi bàn tay anh lướt qua khe ngực, Đỗ Vi Lương khẽ run lên vì nhạy cảm.

 

“Đừng lo, anh sẽ không làm đau em,” Ôn Dục Thạc trấn an cô bằng giọng dịu dàng, tay từ eo chuyển lên lưng, nhẹ nhàng vỗ về.

 

“Em… em không sợ, chỉ là hơi căng thẳng thôi.” Cô nuốt khan, nằm yên không dám nhìn thẳng vào anh.

 

Anh rút tay lại và khẽ nói, “Anh sẽ nhẹ nhàng.”

 

Cô khẽ gật đầu.

 

Ôn Dục Thạc cúi xuống, bắt đầu hôn lên trán, chậm rãi di chuyển xuống, để lại dấu ấn thuộc về mình ở mỗi nơi anh lướt qua.

 

Khi môi anh đặt lên ngực, Đỗ Vi Lương run rẩy vì cảm giác tê dại, toàn thân cô như bị truyền một dòng điện.

 

“Ưm…” Tiếng rên nhẹ nhàng phát ra từ cô khiến Ôn Dục Thạc dừng lại, anh ngậm lấy đầu ngực nhỏ nhắn của cô. Ánh mắt xấu hổ của cô nhìn anh, tim đập thình thịch vì ngượng ngùng. Nghĩ đến việc phần nhạy cảm của mình bị anh cắn mυ"ŧ, Đỗ Vi Lương cảm thấy toàn thân nổi da gà vì ngại ngùng.

 

Trời ơi, thật là xấu hổ quá!

 

Cơ thể cô chưa bao giờ được ai nhìn thấy, huống chi là chạm vào như thế này.

 

“Nếu trong quá trình này, em cảm thấy không thoải mái, hãy nói anh dừng lại.” Ôn Dục Thạc hôn nhẹ lên má cô, nghiêm túc nói, “Nếu anh không dừng, em có thể đánh anh.”

 

Khóe miệng Đỗ Vi Lương khẽ nhếch lên, “Được thôi.”

 

Ôn Dục Thạc cẩn thận ôm trọn lấy ngực cô trong tay, nhẹ nhàng ngậm lấy đầu nhũ hoa, dùng lưỡi liếʍ nhẹ và thỉnh thoảng cắn khẽ.

 

Bàn tay còn lại của anh cũng không nghỉ, xoa bóp bên ngực còn lại, anh cẩn thận, sợ sẽ làm cô đau và để lại ấn tượng xấu.

 

Với Đỗ Vi Lương, Ôn Dục Thạc luôn biết rằng cô là người ưa mềm mỏng hơn là cứng rắn.

 

Để đạt được mục tiêu lâu dài, anh không tiếc sức mình để dịu dàng và kiên nhẫn với cô.

Đầu ti nhỏ bé đó từ từ lớn lên dưới sự đùa giỡn của Ôn Dục Thạc, khi Ôn Dục Thạc buông ra, đầu ti đỏ ửng và sưng tấy tạo thành một sự khác biệt rõ rệt với đầu ti bên kia có kích thước bằng quả anh đào.

Ôn Dục Thạc tất nhiên sẽ không bỏ lỡ bên kia, mỗi tấc da của Đỗ Vi Lương đều như một liều thuốc mê gây nghiện, vừa là độc dược, vừa là mật ngọt. Ngón tay của Ôn Dục Thạc nắm lấy phần ngực bị che phủ bởi áo choàng tắm, đầu lưỡi lại chuyển sang liếʍ đầu ti bên kia.

Đôi tay của Đỗ Vi Lương nắm chặt ga trải giường, cố gắng phối hợp với động tác của Ôn Dục Thạc.

 "Ôi trời..." Đỗ Vi Lương thở dài trong lòng, hóa ra việc được người khác bú vυ" lại sướиɠ đến vậy sao?

  Ngoài việc không quen, Đỗ Vi Lương cảm thấy cơ thể mình dường như cũng bắt đầu có phản ứng, đặc biệt là chỗ bí ẩn dưới thân, như thể có thứ gì đó đang chảy ra.

Không giống như cảm giác quen thuộc khi đến tháng, rất lạ lẫm.

Ôn Dục Thạc liếʍ đầu ti rất lâu rồi, cảm giác mịn màng và mềm mại khiến anh muốn mãi mãi chôn mình giữa hai bầu ngực của Đỗ Vi Lương, miệng không nhịn được khen ngợi, "Mềm quá."

Đỗ Vi Lương ngượng ngùng đỏ mặt.

Người này thật sự quá tùy tiện.

Biết rồi thì thôi, cần gì phải nói ra, ngại quá đi.

Đỗ Vi Lương quay đầu đi, căn bản không dám đối diện với ánh mắt của Ôn Dục Thạc.

Ôn Dục Thạc bắt đầu hành động tiếp theo. Không ai biết rằng vì đêm nay, anh ấy đã kiên nhẫn lật qua bao nhiêu cuốn sách và chuẩn bị bao nhiêu.

Sợ rằng khi đến lúc cần dùng đến súng đạn thật, thì mới thấy sách vở không đủ, chỉ dùng sức mạnh thô bạo sẽ làm tổn thương Đỗ Vi Lương.

Ôn Dục Thạc tháo chiếc áo choàng tắm vướng víu trên người Đỗ Vi Lương ra, tiện tay ném xuống đất, rồi cũng cởi bỏ chiếc áo choàng tắm của mình, hai người hoàn toàn trần trụi đứng trước nhau.

Khi chiếc áo choàng tắm trên người bị Ôn Dục Thạc kéo xuống, Đỗ Vi Lương ngượng ngùng nhắm mắt lại, như thể nhắm mắt lại thì không thấy được thân thể trần truồng của mình.

Điển hình của việc bịt tai trộm chuông.

Ôn Dục Thạc cười, tiếng cười như chuông ngân đặc biệt dễ nghe, tai Đỗ Vi Lương nghe mà cảm thấy ngây ngất.

Đỗ Vi Lương mở mắt ra, đúng lúc Ôn Dục Thạc vừa lúc là đứng đang ở cởi quần, Đỗ Vi Lương đang đứng và cởi quần, vô tình nhìn thấy gậy thịt lớn đó.

Đỗ Vi Lương hé miệng, nhìn cái ©ôи th!t to gần bằng tay mình, sợ hãi không nói nên lời.

Ngón tay của Ôn Dục Thạc đi xuống.

Khi lòng bàn tay bao bọc lấy cái lỗ hoa trắng nõn không có một sợi lông nào, Đỗ Vi Lương vô thức kẹp chặt đùi, sợ hãi nói: "Chờ chút, là từ đây vào sao?"

“Đúng vậy.” Ôn Dục Thạc thành thật trả lời.

Đỗ Vi Lương càng sợ hơn, nơi này cô chưa bao giờ nghiêm túc mở ra xem bên trong như thế nào.

Dù là đối với Ôn Dục Thạc, hay đối với cô, nơi này giống như một khu vườn bí mật, không ai biết bên trong trông như thế nào.

Đỗ Vi Lương ngày thường phải cố gắng lắm mới dám rửa, hoàn toàn không dám mở ra xem, nhưng cô chỉ nhớ bên trong môi âm đa͙σ có một lỗ rất nhỏ.

Chỉ cần nghĩ đến việc một lát nữa sẽ bị cái thứ của Ôn Dục Thạc hiếm đoạt, Đỗ Vi Lương càng sợ hãi hơn.

 "Anh biết kích thước của anh có hơi lớn, nhưng Vi Lương đây là lần đầu tiên của em, nên anh sẽ cố gắng làm tốt phần dạo đầu và sau đó sẽ nhẹ nhàng hơn."

“Thư giãn, đừng căng thẳng, làm theo từng bước của anh, nếu cảm thấy không thoải mái thì hãy kêu dừng, anh sẽ lập tức dừng lại không động đậy.” Ôn Dục Thạc không phải là kẻ ngốc, tự nhiên nhìn ra được Đỗ Vi Lương hiện giờ sợ hãi đến mức nào, anh kiên nhẫn dỗ dành Đỗ Vi Lương.

Nếu không có ai an ủi thì còn tốt, bây giờ có người an ủi rồi, Đỗ Vi Lương càng sợ hơn, nước mắt không kiềm chế được mà rơi xuống.

Âm thanh nức nở của Đỗ Vi Lương rất nhỏ, nhưng trong căn phòng yên tĩnh lại cực kỳ rõ ràng. Ôn Dục Thạc thu tay lại, ngồi dậy, ôm Đỗ Vi Lương vào lòng và dỗ dành, "Nếu sợ thì chúng ta không làm nữa, chờ đến khi em chuẩn bị tâm lý rồi chúng ta sẽ tiếp tục, khóc gì chứ, anh có đánh em mắng em đâu mà.”

"Em... em em em..."Đỗ Vi Lương cố gắng mở miệng nói, nhưng cổ họng bị nỗi uất ức chiếm lấy, không thể nói ra lời nào.

Ôn Dục Thạc vuốt ve sau gáy Đỗ Vi Lương, âu yếm an ủi cô, "Không sao đâu, không khóc nữa, hôm nay không được thì còn ngày mai, ngày mai không được thì còn ngày kia, anh sẽ chờ đến ngày em sẵn sàng."

Nếu bỏ qua con cặ© đã sẵn sàng nhảy vào, Đỗ Vi Lương có lẽ thật sự sẽ theo bậc thang của anh đi xuống, hôm nay kết thúc ở đây không làm nữa.

Bởi vì là được Ôn Dục Thạc ôm ngồi, hai chân Đỗ Vi Lương mở ra ngồi ở giữa háng Ôn Dục Thạc, dưới bắp đùi cô chính là gậy thịt lớn của Ôn Dục Thạc.

 Nhiệt độ ngày càng nóng bỏng, nóng đến mức Đỗ Vi Lương suýt nữa không khóc nổi.

Đỗ Vi Lương cố gắng lấy hết can đảm, đưa tay xuống, nắm lấy nguồn gốc khiến cô sợ hãi.

Mặc dù không nhìn thấy, nhưng khi tay chạm vào cái gậy thịt, Đỗ Vi Lương rụt tay lại như gặp phải một sinh vật đáng sợ.

Cuối cùng thì Ôn Dục Thạc cũng nhận ra rằng Đỗ Vi Lương quá sợ hãi với người anh em của mình.

Cũng đúng, chưa bao giờ thấy cái thứ đàn ông này, sợ cũng là điều bình thường.

Ôn Dục Thạc nắm tay nhỏ của Đỗ Vi Lương, nhẹ nhàng dụ dỗ, "Thực ra nó không đáng sợ đâu, hay là em thử sờ một chút đi."

"Không, em không muốn." Đỗ Vi Lương quay đầu, ôm chặt lấy eo của Ôn Dục Thạc, ngực trắng nõn của cô dán chặt vào ngực của Ôn Dục Thạc, mặc cho Ôn Dục Thạc có khuyên nhủ thế nào đi nữa, cô vẫn kiên quyết không chịu nhìn xuống cái thứ đó một lần, "Em không muốn nhìn."

Vừa lớn vừa xấu, lại còn nóng nữa, ai mà muốn xem chứ.

break
Chỉ Mê Đội Trưởng Đội Bóng Rổ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
(Cao H)Câu Dẫn Cầm Thú Giáo Sư Nhà Bên
Ngôn tình Sắc, Sủng, HIện Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc