Đỗ Vi Lương nhìn Ôn Dục Thạc với vẻ mặt nghiêm túc, cuối cùng mới nhận ra mình vừa nghĩ sai hướng.
"Rốt cuộc thì… là xắn tay áo thôi." Cô thầm mắng bản thân vì đã nghĩ quá xa.
May quá, không ai biết mình vừa nghĩ gì, nếu không thì mất mặt lắm!
Đỗ Vi Lương tự an ủi, vỗ nhẹ vào ngực để trấn an chính mình. Cô bước đến gần Ôn Dục Thạc, cẩn thận giúp anh kéo tay áo lên đến khuỷu tay. Hai người đứng rất gần nhau, chỉ cần một người khẽ động là có thể chạm vào làn da đối phương.
Không khí mờ ám dần lan tỏa giữa hai người.
Đỗ Vi Lương chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể thấy ánh mắt ấm áp, sâu lắng của Ôn Dục Thạc đang nhìn mình.
“Xong… xong rồi…” Hơi thở nóng ấm của anh ngày càng gần, mỗi lúc càng dồn dập, Đỗ Vi Lương đỏ mặt quay đầu đi.
Cô chưa từng gần gũi với người đàn ông nào như vậy.
Cô không muốn tiền bạc, chỉ cần gương mặt này của Ôn Dục Thạc là quá đủ.
Ôn Dục Thạc rửa bát rất nhanh, xong xuôi quay sang nhìn Đỗ Vi Lương đang đờ đẫn, “Xong rồi, chúng ta ra ngoài nhé.”
Đỗ Vi Lương mới nhận ra mình lại vừa thẫn thờ. Bình thường, cô rất ngại ngùng trước mặt người lạ, thế mà trước Ôn Dục Thạc, cô lại không cảm thấy mất tự nhiên.
“Tản bộ ở vườn hoa một chút hay đi nghỉ ngơi?” Ôn Dục Thạc đưa tay, chủ động nắm lấy tay Đỗ Vi Lương, kéo cô đi ra ngoài.
Trong đầu cô chợt thoáng qua nhiều cảnh tượng, biết rằng chuyện này sớm muộn gì cũng phải xảy ra, cô đành thì thầm, “Em… em muốn ngủ.”
“Anh sẽ nghe em.” Ôn Dục Thạc hóa thân thành “chồng ngoan” nghe lời, dẫn cô về phòng.
Vừa bước vào phòng, cả hai đều im lặng.
“Vi Lương, em ngủ đi, anh sang phòng làm việc.” Ôn Dục Thạc nhận ra sự bối rối của cô và không muốn gây áp lực.
Nhưng vừa quay đi, áo choàng của anh đã bị kéo lại.
Quay đầu lại, anh thấy Đỗ Vi Lương mặt đỏ như gấc, khẽ nói, “Ôn Dục Thạc, chúng ta… không phải nên làm gì đó sao?”
“Em chuẩn bị sẵn sàng rồi sao?” Ôn Dục Thạc không dám tin vào tai mình, còn tưởng mình nghe nhầm.
“Chúng ta là vợ chồng mà, phải không?” Bị ánh mắt nóng bỏng của anh nhìn chăm chú, Đỗ Vi Lương càng đỏ mặt, lúng túng quay đi.
“Phải,” Ôn Dục Thạc gật đầu nghiêm túc, vòng tay ôm lấy eo cô.
Đỗ Vi Lương chưa bao giờ bị ai hôn, khi môi anh áp lên, cô không biết phải phản ứng thế nào, để mặc cho anh mơn trớn đôi môi của mình.
Khi Đỗ Vi Lương bắt đầu nghĩ rằng “hôn” chỉ đến thế, thì một thứ gì đó mềm ẩm chợt len lỏi vào miệng cô, quấn lấy lưỡi cô, càng lúc càng nồng nhiệt hơn.
Đây là… là hôn kiểu Pháp?
Tay chân cô trở nên lóng ngóng, không biết phải đặt đâu cho đúng.
Lần đầu tiên được hôn, Đỗ Vi Lương thậm chí còn không biết phải nhắm mắt lại, cô ngơ ngác nhìn khuôn mặt của Ôn Dục Thạc đang tiến lại gần.
Cô kinh ngạc khi phát hiện làn da của Ôn Dục Thạc không có chút tỳ vết nào, không mụn đầu đen, không có sẹo thâm, thậm chí còn mịn màng hơn cả làn da của cô.
Thật đáng ghen tị.
Rất ghen tị.
Bị Ôn Dục Thạc hôn, hơi thở của cô ngày càng trở nên gấp gáp, đến khi cô cảm thấy không thể thở nổi thì anh mới buông tha.
Anh nhìn vào mắt cô, ánh mắt càng thêm phần ám muội.
Không ai nói gì, bầu không khí thoáng chốc trở nên ngượng ngập. Đỗ Vi Lương lúng túng tìm chuyện để nói, “Anh... trước đây từng hôn người khác chưa?”
Vừa dứt lời, cô hối hận muốn cắn lưỡi mình. Cô hỏi cái gì không hỏi, lại hỏi điều này. Nghe như thể cô rất quan tâm đến chuyện đó.
Ôn Dục Thạc cùng tuổi với cô, ở tuổi này, không yêu đương gì chắc hẳn đã bị gia đình giục lắm rồi. Anh đẹp trai như thế, lúc còn đi học nhất định có rất nhiều người theo đuổi, có lẽ cũng từng trải qua vài mối tình.
Đỗ Vi Lương thật ra cũng không quá để tâm đến việc anh từng có bạn gái hay chưa, vì trong thời đại tình yêu chóng vánh này, gặp một người chưa từng yêu đương giống như cô còn khó hơn trúng số.
“Chưa.” Ôn Dục Thạc thật thà lắc đầu, “Em là người đầu tiên, Vi Lương.”
Đỗ Vi Lương ngẩng lên nhìn anh, ngạc nhiên thốt lên, “Vậy sao anh lại có kinh nghiệm như thế? Không giống lần đầu chút nào.”
“Có lẽ… đây là bản năng của đàn ông chăng.” Ôn Dục Thạc cũng không biết giải thích sao, nhưng mỗi khi chạm vào cô, anh lại muốn ôm hôn cô, muốn làm những điều không thể miêu tả được.
Anh không dám nói ra điều này, sợ rằng cô sẽ nghĩ anh là một kẻ háo sắc.
“Vậy sao.” Đỗ Vi Lương khẽ bặm môi, tin tưởng vào lời anh, “Em cũng chưa từng yêu, cũng chưa từng kết hôn, nếu sau này có gì không đúng, mong Ôn tiên sinh chỉ bảo thêm.”
Dù chuyện kết hôn xảy ra đột ngột, nhưng một khi đã kết hôn và có giấy tờ hợp pháp, cô vẫn muốn cố gắng vun đắp cho cuộc hôn nhân này.
Chỉ trong nửa giờ ngắn ngủi, cô đã cảm thấy hạnh phúc. Đói có người nấu ăn, ăn xong có người rửa bát, còn được anh cưng chiều như công chúa, cảm giác này thật mới lạ.
Hôn nhân là sự vun đắp từ cả hai phía, Ôn Dục Thạc đối tốt với cô, cô cũng muốn đối tốt với anh.
“Sau này mong được chỉ giáo, Ôn phu nhân.” Ôn Dục Thạc nói xong, kéo Đỗ Vi Lương vào lòng, ôm chặt eo cô.
Phòng có bật điều hòa nên không quá lạnh, hai người ôm nhau, ấm áp vô cùng.