Thấy bà ta như phát điên lao đến, nét mặt Tiết Minh Chiếu sa sầm, hắn ra hiệu cho đám người bên cạnh, lập tức có mấy tên nam nhân từ bàn rượu xông ra ngăn bà ta lại.
Nghe Lý Quế Chi ăn nói lộng ngôn như kẻ điên, Vân Thiền chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, ký ức của nguyên chủ từ trong góc tối ùa về.
[Tiện nha đầu cũng xứng được ăn cơm à?]
[Đánh mạnh vào cho ta, đừng đánh vào mặt! Chẳng phải vẫn còn trông mong vào chút nhan sắc đó của nó hay sao...]
[Có chết cũng phải để nó chết ở Tiết gia!]
Nàng không còn màng đến lễ nghi gì nữa, lập tức hất tung khăn voan đỏ, xắn tay áo lên hét lớn.
"Vậy thì để mọi người xem thử, thẩm đối xử tốt với ta như thế nào! Lấy ruộng đất nhà ta, đối xử với ta như vậy, thẩm không thấy hổ thẹn với cha mẹ ta hay sao!"
Dưới ánh lửa bập bùng, cánh tay Vân Thiền lộ ra vết bầm tím chi chít, xung quanh vết thương còn sưng tấy đỏ lên, tương phản với làn da trắng nõn của nàng, trông càng thêm đáng sợ.
Khuôn mặt xinh đẹp giàn giụa nước mắt, từng giọt lệ lăn dài trên má, đọng lại trên chiếc cằm nhỏ nhắn, rơi xuống bộ váy cưới đỏ thẫm.
Nhìn những vết thương trên cánh tay trắng nõn của Vân đại nha đầu, tất cả mọi người đều sững sờ. Bọn họ biết hai vợ chồng thúc thẩm Vân Thiền keo kiệt, nhưng không ngờ bọn họ lại nhẫn tâm ra tay đánh đập cháu gái ruột của mình như vậy!
Cả sân như một giọt nước nhỏ vào trong chảo dầu sôi, lập tức nổ tung.
"Chuyện gì thế này! Sao có thể đánh con bé thành ra như vậy!"
"Nghe nói lúc trước, khi bàn chuyện cưới xin, hai vợ chồng nhà đó còn kỳ kèo từng đồng một như mua thịt..."
"Lý Quế Chi này đúng là ép người quá đáng, thỏ nóng còn cắn người huống chi là con người!"
Nhờ có chút men rượu vừa uống trong phòng, Vân Thiền đỏ hoe đôi mắt cười nói: "Còn nữa, có muốn ta vén hết lên cho mọi người xem không?"
Nói rồi, nàng đưa tay định vén cổ áo lên, không ngờ giây tiếp theo đã bị một người nắm lấy, nàng ngẩng đầu nhìn, chính là phu quân vừa mới bái đường với nàng, sắc mặt hắn vô cùng khó coi, nhưng bàn tay nắm lấy nàng lại không dùng quá sức.
Không hiểu sao, cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay truyền đến, Vân Thiền thấy sống mũi cay cay, nước mắt càng tuôn rơi nhiều hơn.
Nam nhân đưa tay kia kéo ống tay áo nàng xuống, che đi cánh tay trắng nõn vừa lộ ra.
"Vân thẩm, đây là chuyện gì thế!" Gương mặt Tiết lão hán vô cùng giận dữ, ông vỗ mạnh xuống bàn, lớn tiếng quát hỏi.
Lý Quế Chi cũng ngây người, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, ngày thường nha đầu này luôn ngoan ngoãn nghe lời, chuyện gì cũng làm theo lời bà ta, lần cứng đầu nhất cũng chỉ là lúc không đồng ý hôn sự nhảy sông tự vẫn, sao hôm nay nàng lại như phát điên thế này!