Lý Quế Chi lập tức ngã nhào xuống đất, chỉ tay vào mặt Tiết lão hán mà rủa xả: "Ông giỏi lắm, Tiết Đại Phúc! Tám đồng?! Ông đang bố thí cho ăn mày đấy à? Có tiền cưới vợ mà không có tiền giúp ta? Thế tiền mừng cưới của nhà ông đâu rồi hả?"
Hóa ra bà ta đến đây là vì nhắm vào tiền mừng cưới! Một khi bà ta đã lên tiếng, tình cảnh lập tức trở nên khó coi, tiếng huyên náo trong sân nhà họ Tiết đã thu hút không ít dân làng, ai nấy đều đứng túm năm tụm ba từ xa theo dõi.
Có một người họ hàng thân thiết với nhà họ Tiết, liếc nhìn Lý Quế Chi đang khóc lóc om sòm, rồi nhỏ giọng khuyên nhủ:
“Lão ca, nếu con dâu ông không lên tiếng thì nhà ông khó xử lắm. Ta nghe nói tính nàng ấy vốn yếu đuối... hay là cứ đưa tiền mà yên chuyện đi.”
Tiết lão hán nở một nụ cười khổ trên khuôn mặt đen sạm của mình.
Bao nhiêu tiền mừng cưới thì đã tính toán cả rồi, nào là ngựa thuê đón dâu, món ăn trong tiệc cưới, rồi cả nến đỏ trong phòng, đâu có khoản nào không tốn tiền? Mọi thứ đã được tính toán kỹ càng, làm gì còn tiền thừa nữa!
Nghĩ đến mấy lượng bạc lẻ được cất dưới đáy hòm, ông đành cúi mặt định quay vào trong nhà.
Nếu cứ để bà ta gây rối thế này, cả Tiết gia sẽ thành trò cười cho cả vùng. Lý Quế Chi có thể không cần mặt mũi, nhưng ông thì vẫn cần.
Nhưng khi ông vừa xoay người, bỗng thấy cô con dâu hiền lành vừa mới vào nhà, mạnh tay ném thẳng chiếc ly rượu xuống đất.
Tiếng vỡ giòn tan của chiếc ly sứ vang vọng khắp sân, bầu không khí đột ngột im bặt. Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía tân nương đứng giữa sân, ngay cả tiếng khóc lóc của Lý Quế Chi cũng bị chặn đứng trong cổ họng.
Lúc này Vân Thiền chỉ cảm thấy chiếc khăn voan đỏ trên đầu mình như một ngọn lửa, khiến đầu nàng nóng bừng.
Kiếp trước, nàng đã từng vì tránh né những người thân như lũ ký sinh hút máu này mà phải dấn thân vào con đường thám hiểm hoang dã, thế nhưng bây giờ sống lại lại, không ngờ nàng vẫn gặp phải hạng người như vậy.
Nàng vốn không phải là người mạnh mẽ, thậm chí còn có chút hướng nội. Trước đây nàng luôn nghĩ rằng nhẫn nhịn một chút thì mọi chuyện sẽ êm đẹp, chỉ cần nàng chịu đựng, mọi thứ sẽ qua đi. Nhưng hôm nay nàng mới nhận ra rằng mình đã sai lầm thê thảm!
Dù thế nào đi nữa, hôm nay cũng là ngày quan trọng nhất của đời nàng, là hôn lễ của nàng, vậy mà thẩm thẩm lại dám đuổi tới nhà chồng để bêu xấu nàng!
Nếu bà ta muốn làm loạn, thì ai cũng đừng mong được yên!
"Đừng đưa tiền cho bà ta." Giọng Vân Thiền run rẩy, nhưng đó không phải là do sợ hãi mà là vì phẫn nộ.
Tiết Minh Chiếu nhìn thấy cơ thể nàng đang run lên không ngừng, hắn liền đưa cánh tay dài ra đỡ lấy bờ vai của nàng.
"Nha đầu chết tiệt...! Ngươi vừa nói cái gì hả?! Đồ bạch nhãn lang đáng chết! Mới cưới chồng được một ngày đã không thèm lo cho nhà mẹ đẻ, đồ con sói vong ân phụ nghĩa, ngươi quên hết những gì nhà ta đã làm cho ngươi rồi sao! Đồ vô ơn bạc nghĩa!"
Lý Quế Chi vừa nghe Vân Thiền nói thế thì như bị kích nổ, giọng the thé chua ngoa xoáy vào tận óc, mắng như đang rủa tang, rồi bà ta đứng bật dậy, xoay tròn cánh tay lao thẳng đến định đánh nàng.