Trên đường về thôn gặp phải mấy người dân vác cuốc vừa từ ruộng về, thấy Tiết đại lang và thê tử mang theo đầy ắp đồ đạc trở về, mọi ngươi đều ngạc nhiên nói: "A Chiếu à, sao ngươi lên núi còn dẫn theo cả thê tử vậy?"
Tiết Minh Chiếu cũng không nói nhiều, chỉ nói hai người lên núi có người trông nom, rồi kéo Vân Thiền về nhà.
Một nữ nhân lớn tuổi hơn một chút, liếc nhìn bóng lưng Vân Thiền, lắc đầu: "Tính cách lạnh lùng của Tiết gia đại lang này cũng không biết là giống ai, một tiểu tức phụ da thịt trắng nõn như vậy cũng không biết thương tiếc, còn lôi kéo lên núi."
Thúc thúc bên cạnh cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ thở dài: "Không lên núi làm việc thì biết làm sao? Ở nhà thì có thể biến ra đồ ăn được à?"
Nghe vậy, nữ nhân kia cũng im lặng, cúi đầu đi về nhà.
Bên này Vương Hương Nguyệt đang chuẩn bị nấu cơm, con trai con dâu không có ở nhà, bà và Tiết lão hán định nấu bát cháo loãng ăn với dưa muối cho xong bữa, bếp vừa nhóm lên, liền nghe thấy tiếng cổng vang lên, bà thò đầu ra xem thì ra là hai người từ trên núi trở về.
Bà vừa định hỏi sao lần này về sớm vậy, liền nhìn thấy chiếc giỏ của hai người, trên tay cả hai đều là đồ đạc, bà vội vàng vào bếp lấy thau cho con trai thả cá.
Khi từng món đồ trong giỏ được lấy ra, bà vui mừng khôn xiết.
"Trời đất ơi! Sao lần này một ngày rưỡi lại kiếm được nhiều như vậy?"
Tiết lão hán trong nhà chính cũng xỏ dép đi ra, nhìn thấy đồ đạc đầy đất, tẩu thuốc trên tay ông suýt chút nữa thì không cầm nổi.
Tiết Minh Chiếu vừa đổ chỉ cụ vào sọt tre, vừa đáp: "Chỉ có hai con thỏ kia là con săn được, còn lại đều là do Thiền Nhi bắt được."
"Cái gì?" Hai lão nhân đồng thanh kêu lên.
Tiểu tức phụ yếu đuối nhà mình lại có bản lĩnh này à?
Ánh mắt hai người rơi vào thiếu nữ đang ngồi bên bàn mở túi, thấy nhắc đến mình, Vân Thiền mím môi cười ngại ngùng.
"Trước kia con từng học phụ thân cách đặt bẫy, vừa hay dùng được."
"Cha, mẹ, lần này trên núi chúng ta còn tìm được cái này, nó gọi là khoai tây." Vân Thiền mở bọc ra, củ khoai tây vàng óng ánh trải đầy bàn.
"Khoai tây?" Tiết lão hán nhặt một củ lên xem đi xem lại, thứ này hình như trước đây ông chưa từng thấy qua.
Vân Thiền lặp lại nguyên văn lời vừa nói cho hai lão nhân gia nghe, nhưng bọn họ vẫn có chút không dám tin, bởi vì thứ vừa có thể làm rau ăn vừa có thể làm cơm ăn như vậy, bọn họ hoàn toàn chưa từng nghe nói tới.
Dưới ánh mắt nghi ngờ của bọn họ, Vân Thiền quyết định bữa tối hôm nay nhất định phải do nàng đích thân xuống bếp, làm một bữa tiệc khoai tây để cho người nhà họ Tiết một chút ngạc nhiên nho nhỏ về khoai tây!