Bao gồm nhưng không giới hạn việc mong rằng ngày mai Tề Thiên đi đường sẽ bị kẻ điên giết chết, hệ thống và trụ sở của nó sẽ cùng nổ tung, tất cả những ai từng đắc tội với nàng sẽ bước hụt rồi ngã mặt vào phân chó.
Nội dung của những lời rủa này khiến người người nghe mà kinh ngạc, nhà nhà nghe mà ghê tởm.
Khi Nam Hi đang lững thững đến trước tiểu viện của mình như một hồn ma thì bỗng có một bóng đen lướt qua bên cạnh.
Có người bỗng vỗ vai nàng.
Nam Hi kinh hãi quay đầu lại, thấy Lý Vân Tranh đang cười tươi: “Trông sư điệt có vẻ không vui nhỉ.”
Lý Vân Tranh đột nhiên lên tiếng khiến Nam Hi ngẩn ra, nhìn nàng ấy với vẻ bối rối.
[Sư thúc bị điên rồi ư? Sao lại đến nói chuyện với ta.]
Bị mắng đột ngột, khóe mắt Lý Vân Tranh khẽ giật. Nhưng nghĩ đến việc mình vừa làm điều tốt, nàng ấy bèn quyết định rộng lượng không chấp nhặt với Nam Hi, vẫn mỉm cười nhìn nàng.Thấy nụ cười của Lý Vân Tranh dần trở nên có phần không thiện ý, Nam Hi rùng mình, vội lắc đầu: “Không, sư thúc tìm con có việc gì không?”
“Lần này ra ngoài, ta thu hoạch không ít, mang về quà cho các sư điệt, tất nhiên con cũng có phần.”
Lý Vân Tranh lấy một túi trữ vật ra, đưa lên trước mặt Nam Hi.
Ánh mắt Nam Hi không tự chủ được mà dõi theo túi trữ vật, đôi mắt bừng sáng, nhưng vẫn cố gắng giữ thiết lập nhân vật, âm thầm nuốt nước bọt: “Sư thúc khách sáo quá, nhưng con không…”
Nàng nghiến răng, đau lòng nói ra hai chữ còn lại: “Cần đâu.”