“Đại sư tỷ, tại sao tỷ lại tự chửi mình, còn chửi khó nghe như vậy...”
Họ thường dùng những từ ngữ dơ bẩn như thế này để chửi người mình cực kỳ ghét, nhưng chưa từng nghĩ đến chuyện dùng để chửi chính mình, vậy mà Nam Hi lại dễ dàng dùng như thế, còn tự chửi mình không biết xấu hổ.
“Khó nghe sao?” Nam Hi cúi đầu rơi lệ: “Nhưng sự thật là vậy, ta thật sự không biết xấu hổ.”
“Không chỉ là không biết xấu hổ...” Đệ tử đó muốn Nam Hi đừng hạ thấp bản thân mình. Nàng là Đại sư tỷ của Thiên Vân Kiếm Tông, là người xuất sắc nhất trong nhóm đệ tử cùng khóa, dù hiện giờ đã tụt hậu thì cũng vẫn khác xa đệ tử thông thường.
Ánh mắt Liên Thiên Tinh bỗng chốc trở nên sắc bén.
Cuối cùng hắn cũng đã nhận ra điều không ổn. Nhìn phản ứng của các đệ tử, chẳng lẽ người có thể nghe được tiếng lòng của Đại sư tỷ không chỉ có một mình hắn.
Mà vấn đề hiện giờ là nếu cứ để vị sư đệ này tiếp tục nói thì e rằng Nam Hi cũng sẽ nhận ra việc tiếng lòng của mình bị lộ mất.
Liên Thiên Tinh vội vàng nói: “Sư tỷ, buổi luyện tập hôm nay vẫn chưa kết thúc, hình như lúc này không thích hợp để nói chuyện riêng.”
Có vẻ như Nam Hi cũng mới nhận ra, liên tục gật đầu.
“Sư đệ nói đúng, là ta quá ích kỷ, không nghĩ đến cảm nhận của các đệ các muội. Mọi người có chỗ nào không hiểu thì cứ nói với ta.”
Cuối cùng các đệ tử cũng ôm một bụng hoài nghi quay lại vị trí, tiếp tục luyện tập.
Có vẻ chuyện đã được kiểm soát, Liên Thiên Tinh thầm thở phào nhẹ nhõm, vừa ngẩng đầu lên thì lại thấy Nam Hi đang nhìn mình chằm chằm. Hắn bị nhìn đến căng thẳng, nhưng Nam Hi lại dời ánh mắt ngay tức thì.