Ông chẳng hề biết rằng sau lưng, Nam Hi nhìn thấy ông rời đi thì liền thi thuật làm sạch trên người rồi quay về phòng, lao thẳng lên giường.
Nàng ôm chăn nói với hệ thống: “Dù bây giờ không mệt nữa nhưng chuyện luyện kiếm cũng để chiều nay hãy nói.”
Rồi hai mắt nàng nhắm tịt lại, chìm vào giấc mơ.
Dù không biết chuyện này, tâm trạng tốt của Hòa Kiếm cũng không kéo dài lâu. Ông đang đi trên đường thì bỗng một đám đệ tử xuất hiện, ùa đến trước mặt ông, ai nấy đều kinh hãi, không còn chút phong thái của đệ tử lớn tông môn nào.
Mặt mày ông tối sầm, định mở miệng quở trách, nhưng lại thấy đệ tử dẫn đầu hét lớn: “Chưởng môn! Đại sư tỷ không bình thường rồi!”
Mặt Hòa Kiếm vốn đã tối sầm giờ lại càng đen hơn: “Dù Đại sư tỷ của các con có thế nào vẫn là Đại sư tỷ của các con, không được nói lời bôi nhọ, trước đây đã dạy các con...”
Đệ tử hoảng hốt ngắt lời Hòa Kiếm.
“Không có ý bôi nhọ, xin Chưởng môn nghe đệ tử nói hết!”
Trước khi đến, những người này đã có tổ chức, mặc dù có hơi hoảng hốt vì chặn đường Chưởng môn nhưng sau khi Hòa Kiếm im lặng, họ cũng nhanh chóng kể lại toàn bộ sự việc xảy ra hôm qua.
Đệ tử dẫn đầu buồn bã nói: “Đệ tử đảm bảo chuyện này thật sự xảy ra, nếu có sai trái thì sẽ lập tức nhận phạt!”
Nghe toàn bộ câu chuyện, khuôn mặt Hòa Kiếm từ sa sầm dần chuyển sang nghiêm túc.
Lúc này ông nghĩ đến hai chuyện.
Những lời các đệ tử nói Nam Hi bôi nhọ chính mình không nhất thiết là do Nam Hi nói ra, có thể là do tiếng lòng bị tiết lộ.
Nhưng tâm thần phân liệt như vậy, chẳng lẽ đệ tử yêu quý của ông thật sự không bình thường rồi sao?
Nam Hi “không bình thường” đang chìm trong giấc mơ thì hắt xì một cái, suýt bị đánh thức. Nàng xoa mũi, mơ màng nói: “Ai đang chửi ta?”