Ai nấy quay phắt người, dắt theo cung nữ của mình về phòng.
Cửa viện chỉ vừa mới đóng lại, bên trong đã vang lên hàng hoạt tiếng xô xát, giọng hai người kia mắng qua mắng lại, còn cả giọng nói của các cung nữ khuyên can họ, hiển nhiên là đang đánh nhau rồi.
Oa oa oa, vội đánh nhau thế cơ à, còn chẳng thèm chờ các nàng ấy đi nữa.
Thất công chúa và Bát công chúa cùng lúc thả hai bím tóc bé nhỏ trong tay mình ra, lao thẳng tới áp sát cửa viện trông chẳng khác nào đôi thỏ con gặp sói, một trên một dưới châu đầu vào khe cửa mà nhìn lén, chẳng có chút dáng vẻ kiêu kỳ thường ngày của các công chúa tí nào.
Quý Cẩn Du ngây cả người [Thống Thống, các tỷ tỷ của ta bị sao thế?]
Hệ thống [Nguyệt quý nhân và Phương quý nhân đang đánh nhau trong viện đấy]
Quý Cẩn Du nghiêng nghiêng chiếc đầu nhỏ, vô cùng hoang mang khó hiểu [Không phải lúc mới gặp vẫn còn tốt lắm à? Sao tự dưng lại đánh nhau rồi?]
Đến hệ thống cũng không hiểu rõ ràng tình huống hiện tại cho lắm [Ta cũng không biết nữa, bọn họ đột nhiên phát bệnh chăng?]
Thất công chúa và Bát công chúa không hẹn mà cùng trợn trắng mắt, không phải là do hai người các muội chọc người ta đấy ư?
Hệ thống còn đang bận xem náo nhiệt, cũng không ngại chuyện lớn thêm tí nữa [Bé cưng Du Du, bên trong đánh nhau hào hứng lắm luôn đó, ngươi thật sự không coi đấy à?]
Quý Cẩn Du [Ta muốn tới xem, nhưng mà có phải là không hay lắm không?]
Nàng mới chỉ là một đứa trẻ ba tuổi thôi mà đã thích hóng hớt như thế này, xui xui mà làm người khác nghi ngờ thì hỏng mất.
Hệ thống vẫn tích cực xúi giục [Ngươi quản nhiều như vậy làm gì chứ, dù sao ngươi cũng chẳng sống được thêm bao lâu nữa, giờ mình vui được thì cứ vui trước đã chứ.]
Quý Cẩn Du nghĩ ngợi một lát, rồi cũng thấy hợp lý [Cũng đúng nhỉ]
Nghe được lời này của tiểu Cửu và Thống Thống, Thất công chúa và Bát công chúa đồng thời vẫy tay với Quý Cẩn Du, nhỏ giọng gọi nàng “Tiểu Cửu, muội tới đây nào.”