Cả người Quý Cẩn Du được có mỗi một mẩu, cứ ngửa đầu lên mãi thế cũng mệt, thế là nàng chỉ nhìn thoáng qua hai người kia rồi cúi đầu xuống [Thế Nguyệt quý nhân không biết chuyện sao?]
Hệ thống:[Đương nhiên là không biết, Phương quý nhân đúng là giỏi giả vờ giả vịt, chuyện tìm kiếm hung thủ phía sau màn nàng ta làm rất nhiệt tình, thế thì ai mà ngờ được thủ phạm lại chính là nàng ta cơ chứ?]
Quý Cẩn Du: [Thế thì Nguyệt quý nhân cũng thảm thật đấy, nàng ấy coi Phương quý nhân là tỷ muội tốt, ai mà ngờ được nàng ta lại lén lút hãm hại mình.]
Hệ thống: [Thôi đi, nàng ta cũng chẳng đáng thương đâu, là ngươi không biết đó thôi, có một lần Phương quý nhân đang hiến vũ trong cung yến của tiệc Đoan Ngọ thì váy nàng mặc đột nhiên lại rách toạc, thất lễ ngay trước mặt vua, mặt mũi mất sạch, lần đó là Nguyệt quý nhân lén động tay động chân trong bộ váy kia đó.]
Lần này lại đến lượt Phương quý nhân biết sắc, quay ngoắt lại, hung dữ trừng Nguyệt quý nhân như thể muốn dùng ánh mắt sắc như dao của mình khoét ra một cái hố sâu trên mặt nàng ta.
Thứ tiện nhân này, thế mà là do nàng ta hãm hại mình?
Khó trách tại sao nàng ta mãi không tìm ra nguyên nhân bộ váy đó bị hỏng, còn nghĩ rằng cung nữ bên người mình tay chân vụng về lại còn đi may váy cho nàng ta, vô duyên vô cớ phạt nàng ấy một trận, làm loạn đến mức có chút tình cảm chủ tớ thôi cũng mất sạch, nàng ta lại còn bị Hoàng Hậu cấm túc ba tháng trời.
Cả hai người họ vò chặt chiếc khăn trong tay, móng tay cắm sâu vào trong thịt, như thể sắp lao vào đánh nhau một trận tơi bời.
Nhìn tư thế của hai người họ, Thất công chúa và Bát công chúa làm bộ như không biết chuyện gì xảy ra, rất cố gắng nhịn cười, các nàng không nói lời nào, nhưng mà cũng không đi, cứ đứng yên ở đó, mỗi người một bên chơi đùa với hai bím tóc nhỏ bé lúc lắc trên đầu của Tiểu Cửu.
Nguyệt quý nhân và Phương quý nhân dùng ánh mắt đại chiến một trận lớn, cuối cùng cũng không nhịn được sự tức giận từ trong lòng, ăn ý mà gật đầu với ba vị công chúa.