Hệ thống [Đúng thế đó, ngươi đừng nhìn cậu ta vừa nhỏ vừa gầy, nhưng cậu ta tàn nhẫn lắm đấy, người tuỳ tùng kia lớn lên bên cậu ta, hai người đó thân thiết như anh em ruột thịt, ngươi vô duyên vô cớ chạy lên giật mất thuốc cứu mạng anh em người ta, nói không chừng cậu ta sẽ đè ngươi ra đánh cho một trận đấy. Mà xem như là ngươi giành được gói thuốc kia thật thì cậu ta cũng sẽ đi bốc lại gói mới thôi, thái y vẫn có thể tiếp tục tráo thuốc thêm lần nữa, thế thì cũng bằng không.]
Quý Cẩn Du: [Thế ta thật sự không làm gì được à?]
Hệ thống: [Không làm được gì đâu, đi thôi.]
Cái thế giới lắm chuyện rách nát này!
Quý Cẩn Du bất đắc dĩ thở dài [Thôi được rồi.]
Tiểu cô nương ấy đã đi xa rồi, cuối cùng cũng không nghe được tiếng nữa, Tiêu Dực Lễ mới bước ra từ trong góc nhỏ.
Cậu nhìn bóng dáng bé nhỏ phía xa xa, xác định nàng chỉ đi có một mình, bên người chẳng còn ai khác, biểu cảm của cậu có vẻ vô cùng kinh hãi.
Cậu rất chắc chắn rằng bản thân hoàn toàn bình thường, không có bệnh điên hay là ảo giác gì cả, như vậy thì vấn đề chỉ có thể nằm trên người con nhóc béo ú vừa mới đi qua đây thôi.
Nhóc con đó nhỏ như vậy lại dám nghênh ngang đi một mình trong hoàng cung, nếu cậu không đoán sai thì đây là con gái nhỏ nhất của lão già Văn Chiêu Đế kia, Cửu công chúa điện hạ của Đại Thịnh.
Nhưng nam tử vừa nãy nói chuyện với nàng là ai? Là yêu quái? Hay là thần linh?
Người kia sao lại biết được thuốc trong tay cậu có vấn đề chứ?
Lại làm sao mà biết được, nhiều năm sau cậu sẽ diệt cả Đại Thịnh?
Lời nói của người đó có thể tin được không?
Tòng An uống thuốc này thật sự sẽ chết sao?
Cậu thật sự sẽ trở về nhà sao?
Trong lòng Tiết Dực Lễ giờ đây đang rối ren chẳng khác nào một mớ dây nhợ quấn chặt vào nhau, cậu nhanh chóng tự hỏi, muốn tìm ra một manh mối nào đó cho dù là nhỏ nhất thì lại thấy tiểu cô nương trước mặt đột nhiên lại dừng chân.
Cậu vội vàng lui về phía sau, nấp vào chỗ ngoặt thì nghe được tiếng bước chân vụng về chạy tới phía mình.
Trở về tìm cậu sao? Tiết Dực Lễ vội vàng xoay người, vờ như mình đang tiếp tục đi về phía trước, nhưng bước chân rất nhỏ, vô cùng chậm rãi như thể cố ý chờ đợi, tránh cho nhóc con kia đuổi không kịp.