Quý Cẩn Du [Cơ mà cậu ta đang làm gì ở đây? Đến một tuỳ tùng cũng chẳng mang theo nữa.]
Hệ thống [Tuỳ tùng duy nhất bên người cậu ta hôm nay bị phong hàn rồi, chắc là hắn mới đi bốc thuốc ở bên chỗ Thái y viện về, nhưng mà ai ngờ được, vị thái y đã bốc thuốc cho cậu ta là do người khác cài cắm vào, đã động tay động chân với gói thuốc đó, tuỳ tùng kia của cậu ta uống thuốc xong thì bệnh tình trở nặng, đến đêm nay sẽ đi đời nhà ma.]
Quý Cẩn Du dừng bước [Ai mà ác thế?]
Hệ thống [Tạm thời ta vẫn chưa mở được phần đó, nhưng đại khái cũng nằm trong nhóm hoàng tử tông thất mà thôi.]
Quý Cẩn Du khó hiểu [Đó chỉ là một con tin thôi mà, hơn nữa vẫn còn nhỏ như thế, bây giờ vẫn còn chưa làm gì được Đại Thịnh, sao lại có người muốn hãm hại tuỳ tùng của cậu ta thế?]
[Thì ai bảo cậu ta sinh ra đẹp như thế, có bị người ta ghen tị cũng là chuyện bình thường] Hệ thống tiếp tục lải nhải [Hơn nữa, có vài người trời sinh đã xấu tính, muốn hãm hại người khác làm gì mà cần lý do chứ. Ờm, đương nhiên đây cũng là chút thủ đoạn của tác giả để thúc đẩy quá trình hắc hoá của con tin bé nhỏ này thôi ấy mà.]
Thấy Quý Cẩn Du đứng tại chỗ nhìn về phía sau, có vẻ như trong cái đầu bé xinh ấy đang có toan tính gì đó, hệ thống lại khuyên nhủ [Thôi bỏ đi bé cưng Du Du, đằng nào thì ngươi cũng có nói ra được đâu, viết cũng chẳng thể viết ra, không thay đổi được gì cả, chúng ta vẫn nên đi thôi.]
Quý Cẩn Du nắm chặt bàn tay mập mạp của mình [Hay là… ta lén đi cướp thuốc nhé?]
Không biết thì coi như bỏ qua, nhưng đây là nàng đã biết hết rồi, nếu không làm gì thì lương tâm nàng sẽ rất bất an.
Hệ thống [Bé cưng Du Du của ta ơi, cậu ta chín tuổi rồi, còn ngươi mới có ba tuổi thôi đấy, ngươi chắc chắn là mình giành được gói thuốc đó à?]
Quý Cẩn Du cúi đầu nhìn cơ thể tròn trịa lại chỉ có một mẩu của mình [Không giành nổi đâu]