Khương Dung gục đầu trong lòng Tạ Lăng Hy, giọng nói trong trẻo mang theo chút run rẩy.
"Hắn bắt cóc ta, ta ra sức phản kháng, may mà phu quân đến kịp… Ôi, Dung Nhi rất sợ hãi……”
Tạ Lăng Hy cúi mắt, lướt qua Thẩm Văn Uyên nằm thoi thóp trên mặt đất, mắt hằn tia máu.
Rốt cuộc là ai đang ra sức phản kháng? Hửm?
Hắn nhàn nhạt hỏi:
"Vậy ý nàng là, chuyện thay tân nương hôm nay không liên quan đến nàng?"
Khương Dung gật đầu như gà mổ thóc, dáng vẻ vô cùng ngay thẳng:
"Dĩ nhiên là không liên quan! Một phu quân tốt như chàng, ta nào nỡ nhường cho ai khác chứ? Chẳng qua là phu quân phong lưu tuấn tú, trí tuệ siêu quần, khí phách hiên ngang, khiến muội muội nhất thời mê mẩn, phạm phải sai lầm mà thôi…"
Kinh Trập cùng đám thị vệ đứng sau lưng nghe xong suýt chút nữa thì trẹo quai hàm.
Bắc Vương thế tử là tên ăn chơi khét tiếng, cả kinh thành ai ai cũng biết.
Vậy mà trong miệng Nhị tiểu thư Khương gia, hắn lại được nâng lên tận mây xanh?
Tạ Lăng Hy hơi nhướn mày, đôi mắt thâm sâu dừng lại trên mặt Khương Dung, như đang nhìn một kẻ hoàn toàn xa lạ.
Trong thông tin hắn có được, Khương Dung hoàn toàn không phải dạng này.
Lẽ nào tình báo của hắn toàn một đám ngu xuẩn, hay là… nha đầu này diễn quá giỏi?
Nhưng ánh mắt ấy chỉ lóe lên trong chốc lát, sau đó hắn lại trở về bộ dạng bất cần, chơi bời vô lại, chẳng ai đoán được suy nghĩ trong lòng hắn.
Khương Dung mắt long lanh, nhẹ nhàng kéo nhẹ ống tay áo của hắn, giọng nói mềm mại mang theo chút làm nũng:
"Xin Thế tử nể tình mà rộng lượng, đừng trách cứ Khương gia. Trước tiên hãy đưa ta về phủ, để chúng ta có thể thành thân, được không?"
Một lời "phu quân", hai lời "phu quân", còn dùng giọng điệu đáng yêu thế này mà cầu xin hắn?
Thị vệ: "..."
Họ cạn lời.
Tạ Lăng Hy khẽ nheo mắt.
Một cơn gió xuân lướt qua, khiến tâm hắn khẽ gợn sóng.
Trong khuê phòng.
Khương Dung ngồi trước gương, nhìn bản thân khoác lên mũ phượng khăn trùm, dung mạo thanh lệ thoát tục, ánh mắt trong veo, thần thái linh động.
Đây chính là dáng vẻ năm nàng vừa tròn cập kê.
Nàng có chút ngỡ ngàng.
Nàng thật sự… đã trở về mười năm trước sao?
Đây là ông trời thương xót nàng sao?
"Dung nhi, sao ngươi lại quay về rồi?"
Nhị thúc mẫu Thường thị đẩy cửa bước vào, sắc mặt phức tạp.
Bà ta hoàn toàn không ngờ rằng, Tạ Lăng Hy chỉ liếc một cái qua lớp khăn voan đã nhận ra không đúng người.
Vừa nhìn thấy không phải Khương Dung, Tạ Lăng Hy liền nổi giận đùng đùng bỏ đi.
Nhưng lúc đó, Thường thị cũng không hề hoảng loạn.
Dù sao Bắc Vương phủ cũng không thể để lộ ra chuyện mất mặt này – ngày đại hôn, thế tử phi lại bỏ trốn.
Hôm nay, bất kể thế nào, cũng phải để Khương Uyển vào cửa, hoàn tất hôn lễ.
Đến khi đó, chỉ cần viện cớ “sơ suất nhận nhầm người”, là có thể danh chính ngôn thuận biến thế tử phi từ Khương Dung thành Khương Uyển.
Dù thế tử có tức giận bỏ đi, Bắc Vương phủ chắc chắn sẽ có người đứng ra xử lý.
Bọn họ vẫn ép Khương Uyển mặc giá y, tiếp tục chờ đợi như không có chuyện gì xảy ra.
Không ngờ rằng...
Tạ Lăng Hy quay lại.
Hơn nữa, còn dẫn theo Khương Dung.
Vừa nhìn thấy Thường thị, Khương Dung khẽ thở dài một tiếng, giọng nói bình thản mà mang theo chút bi thương nhàn nhạt:
"Thúc mẫu, lúc ở ngoài thành chúng ta bị Tạ Lăng Hy bắt lại. Nếu ta không theo hắn về, còn có thể làm gì khác đây? Xin thúc mẫu thứ lỗi, nhưng ta không thể không nói… Ta không hề bỏ trốn, cũng không biết gì về chuyện tráo người…"