Lẽ ra Thẩm Văn Uyên phải vỗ tay vui mừng vì thoát được một mối phiền toái. Nhưng có người không muốn Khương Dung gả vào Bắc Vương phủ, nên đã dùng số tiền lớn mua chuộc hắn ta, yêu cầu hắn ta hủy bỏ hôn sự này.
Vậy là Thẩm Văn Uyên vừa dỗ dành Khương Dung bỏ trốn, vừa ngấm ngầm sắp xếp sơn tặc phục kích giữa đường.
Hắn ta phụ bạc nàng, nhưng lại không muốn để nàng có một kết cục tốt đẹp.
Độc ác đến cực điểm.
Khương Dung cười lạnh, ánh mắt sắc bén như đao:
“Thẩm Văn Uyên, ta thật muốn moi tim ngươi ra xem, có phải đen kịt hay không?”
“Ả tiện nhân này, ngươi dám đánh ta?!”
Thẩm Văn Uyên cuối cùng cũng lấy lại phản ứng, phẫn nộ gầm lên.
Dù gì thì Khương Dung cũng sắp bị sơn tặc giết chết, hắn ta cũng chẳng cần giả vờ nữa. Hắn ta vươn tay định chộp lấy cổ áo nàng…
Nhưng ngay khi hắn ta vừa cử động, Khương Dung đã nhấc chân, một cước đạp mạnh vào bụng hắn ta, khiến hắn ta lảo đảo ngã nhào xuống đất.
Lại thêm một cú đạp thẳng vào vùng bụng dưới.
Chiêu thức sắc bén, gọn gàng, không hề do dự.
“Aaa!!”
Thẩm Văn Uyên quằn quại kêu thảm, co rúm người lại, đau đến mức không thể nhúc nhích.
Hắn ta hoàn toàn không ngờ được, Khương Dung lại có thể đánh nhau?
Kiếp trước, nàng đúng là một tiểu thư khuê các yếu đuối, không biết tự lo cho bản thân. Nhưng sau mười năm sống trong Bắc Vương phủ, đã có một người dạy nàng điều đó.
“Cứ chờ đó mà xem!”
Thẩm Văn Uyên nghiến răng nghiến lợi đe dọa.
Khương Dung chỉ khẽ cười lạnh, liên tục đá hắn ta như đá bao cát, đến mức hắn ta máu me đầm đìa, không còn kêu nổi một tiếng nào.
Xa xa, tiếng vó ngựa vang lên dồn dập. Một nhóm sơn tặc bịt mặt ùn ùn kéo đến.
Trong mắt Thẩm Văn Uyên lóe lên tia hy vọng, cười gằn:
“Khương Dung, ngươi chết chắc rồi…”
Nhưng nữ tử vẫn điềm tĩnh như cũ, thậm chí không có chút e ngại nào.
Bởi vì nàng biết, sơn tặc sẽ nhanh chóng xuất hiện.
Nhưng nếu Thẩm Văn Uyên đang chờ sơn tặc…
Thì nàng cũng đang chờ một người.
Khương Dung ngước mắt nhìn về phía rừng đào xa xa.
Giữa những tán hoa phớt hồng, một bóng dáng quen thuộc dần hiện ra.
Thiếu niên cưỡi bạch mã, kiếm mi dài sắc, mắt sáng như sao, phong thái tiêu sái tự do, tựa như ngọc thụ lâm phong.
Một thân hồng y hôn phục rực rỡ, càng làm nổi bật vẻ phong lưu tuyệt thế, độc nhất vô nhị.
Thế tử Bắc Vương – Tạ Lăng Hy.
Trước mặt là sơn tặc. Sau lưng là Tạ Lăng Hy.
Kiếp trước, Khương Dung hận hắn đến tận xương tủy. Nàng thà lao về phía bọn sơn tặc, tình nguyện chết trong tay chúng, cũng không muốn bị hắn bắt về…
Nhưng bây giờ…
Khương Dung nhanh chóng tỏ ra hoảng sợ, mặt đầy vẻ kinh hãi, nắm chặt vạt váy, chân nam đá chân chiêu chạy vấp váp về phía hắn.
Tạ Lăng Hy vừa xoay người xuống ngựa, đã bị một bóng dáng y phục trắng mềm mại đâm sầm vào lồng ngực.
Mùi hương thoang thoảng, mềm mại thơm ngát.
“Phu quân, ta sợ!”
Giọng nói Khương Dung nũng nịu, tủi thân vô cùng, như thể thật sự hoảng hốt đến cực điểm, ôm chặt lấy hắn không buông.
Toàn thân Tạ Lăng Hy cứng đờ.
Từ sau khi Thái hậu ban hôn, nha đầu Khương Dung này từng sai người gửi cho hắn một bức thư "đe dọa".
Trong thư chỉ có một câu:
"Ngươi dám cưới ta, ta dám thủ tiết. Không phải ngươi chết, thì ta chết."
Nàng hận hắn bao nhiêu, hắn biết rõ.
Tính tình nàng thanh cao thế nào, hắn cũng hiểu rõ hơn ai hết.