“Dung nhi, chúng ta nghỉ ngơi một lát đi. Người tiếp ứng sắp tới rồi!”
Thẩm Văn Uyên khẽ bẻ một cành đào, dịu dàng đưa đến trước mặt nàng.
Một cơn đau nhói như kim châm đột nhiên xuyên qua đầu Khương Dung, từng mảnh ký ức cuộn trào, cuối cùng lặng lẽ ghép lại thành một bức tranh hoàn chỉnh.
Nàng lặng lẽ nhìn nam nhân trước mặt, rồi quét mắt quanh bốn phía…
Trời vào xuân, hoa đào rực rỡ, gió xuân dịu nhẹ. Trước mắt nàng là một công tử phong nhã, ánh mắt đong đầy tình ý, tay cầm nhành đào mỉm cười với nàng.
Khung cảnh này…
Quá đỗi quen thuộc.
Đây chính là mười năm trước, khi nàng và Thẩm Văn Uyên đang trên đường bỏ trốn…
Từ đó về sau, nàng luôn tự hỏi:
Nếu hôm đó không gặp phải sơn tặc, nếu Tạ Lăng Hy không xuất hiện…
Thì liệu nàng và hắn có thể sống một đời hạnh phúc hay không?
Mãi đến khi nhắm mắt xuôi tay, nàng mới hiểu…
Cả cuộc đời này, nàng chẳng qua chỉ sống trong một màn kịch đầy dối trá.
Nực cười.
Đáng hận.
Không ngờ sau khi chết đi, khi mở mắt ra lần nữa, nàng đã trở về mười năm trước.
“Đám sơn tặc mà ngươi sắp xếp, quả thực sắp tới rồi đấy.” Khương Dung chăm chú nhìn hắn ta, đôi môi khẽ nhếch lên một nụ cười đầy châm biếm.
Sắc mặt Thẩm Văn Uyên lập tức tái mét.
Nàng… sao lại biết được hắn ta đã thuê sơn tặc?
“Cái tát này, thay phụ thân ta đánh ngươi!”
Khương Dung vung tay, cánh tay xoay tròn đầy khí thế, một cái bạt tai giáng mạnh xuống mặt Thẩm Văn Uyên.
“Người mà phụ thân ta từng nuôi dưỡng, hóa ra lại là một con sói mắt trắng!”
Phụ thân Khương Dung và phụ thân Thẩm Văn Uyên từng là tri kỷ chí cốt. Năm đó, phụ thân họ Thẩm phạm phải tội danh chọc giận Hoàng đế, gia sản bị tịch biên, đày ra biên ải. Không ai dám ra tay cứu giúp Thẩm gia, ngoại trừ phụ thân nàng – một người chính trực, trọng tình trọng nghĩa.
Trước khi đi đày, Thẩm phụ gửi gắm nhi tử mình, phụ thân nàng liền nhận nuôi, thậm chí còn đính ước hôn sự với nữ nhi vừa mới chào đời của mình, xem Thẩm Văn Uyên như thân sinh mà dưỡng dục.
Bên ngoài bao kẻ dèm pha, nói tiểu thư phủ Bá tước lại phải hạ mình gả cho nhi tử tội thần.
Nhưng Khương Dung chưa bao giờ để tâm đến thân phận của hắn ta. Họ là thanh mai trúc mã, đã từng thề non hẹn biển. Hắn ta từng nói, cả đời này chỉ yêu mình nàng.
“Cái tát này, thay phụ thân ngươi đánh ngươi!”
Không đợi Thẩm Văn Uyên kịp hoàn hồn, Khương Dung lại vung tay, một cái bạt tai nữa rơi xuống bên má còn lại.
“Thẩm bá phụ cả đời trung trực, sinh ra đứa con như ngươi, đúng là tai họa tám đời.”
Nửa tháng trước, Hoàng đế hạ chỉ triệu hồi Thẩm phụ về kinh, phong làm Thái phó.
Thẩm Văn Uyên lập tức nhận ra, giờ hắn ta đường đường là công tử Thái phó, thân phận so với trước đây đã khác một trời một vực. Một nữ nhi nhà Bá Tước sa sút như Khương Dung, nào còn xứng để làm chính thê của hắn ta?
Nhưng Khương gia đã từng cứu hắn ta trong lúc nguy nan, nuôi dưỡng hắn ta suốt mười lăm năm trời. Nếu hắn ta trực tiếp hủy hôn, sợ rằng phụ thân sẽ không đồng ý.
Vì vậy, hắn ta đã mua chuộc sơn tặc, định bắt cóc Khương Dung, làm nhục thanh danh nàng. Như vậy, hắn ta có thể danh chính ngôn thuận thoát khỏi cuộc hôn nhân này.
Chỉ là, trước khi hắn kịp ra tay, Khương Dung đã rơi vào một chuyện lớn hơn.
Thế tử phủ Bắc Vương – đệ nhất quyền quý Đại Hạ, vừa gặp nàng đã nhất kiến chung tình, dùng thánh chỉ của Thái hậu để ban hôn, ép nàng phải thành thân.