Sau khi Lục Thời Nghiên vào phòng ngủ, Thẩm Nam Sơ vẫn luôn ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách.
Từ phía ngoài cửa, có thể mơ hồ nghe tiếng nói chuyện của hai người trong phòng ngủ, không rõ ràng, nhưng lại mang một cảm giác mờ ám.
Trong đầu cô hiện lên hình ảnh hôm qua Lục Thời Nghiên dỗ dành cô.
Lúc dỗ dành người khác, anh không nói lời ngon ngọt, nhưng giọng điệu sẽ trở nên đặc biệt dịu dàng, trầm thấp khàn khàn, nếu như áp sát tai, trong nháy mắt có thể làm người ta mềm nhũn, cả người như muốn tan ra.
Thẩm Nam Sơ nghĩ, bây giờ có phải anh đang dùng giọng nói đó để nói chuyện với Diệp Đồng không.
Anh đang dỗ Diệp Đồng dậy?
Hoặc là không cần dậy, mà là bị Diệp Đồng kéo lên giường.
Giống như hôm qua khi anh ở bên cô, rất dễ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, làm thế nào cũng không dừng lại được.
Suy nghĩ này vừa hợp lý lại có căn cứ, nhưng khiến cô hơi khó chịu.
Thẩm Nam Sơ nhíu mày, cô đang khó chịu gì vậy?
Lục Thời Nghiên vốn là bạn trai của Diệp Đồng, hôm qua chỉ là ngoài ý muốn.
Anh cho cô tất cả, nhưng thật ra là dành cho Diệp Đồng, là cô vô tình trộm lấy của Diệp Đồng.
Giọng nói trong phòng ngủ im bặt, không biết họ đã ngừng nói chuyện, hay là đang làm chuyện khác.
Họ đang hôn nhau, hay là đã lên giường rồi? Có phải tiếng va chạm trên giường lại vang lên không?
Họ không nói chuyện nữa, cô càng nghĩ ngợi lung tung.
Thẩm Nam Sơ cắn môi, vẫn đứng dậy khỏi ghế sô pha, tập tễnh đi vào phòng bếp.
Tìm việc gì đó làm, dù sao cũng tốt hơn là ngồi đây suy nghĩ vẩn vơ.
Cô nghĩ vậy, nhưng khi bắt tay vào làm thì lại không phải như thế.
Ngay cả khi đôi tay đang bận rộn, ý thức vẫn có thể tự rời khỏi thực tại, trôi dạt không định hướng, rồi vô thức dừng lại ở người đàn ông ấy.
Cô nhớ lại lúc ngồi trên yên sau của xe đạp, gió lướt qua người anh, rồi len lỏi vào đầu mũi cô, mang theo hương thơm thuộc về anh.
Lại nhớ tới khi vừa bước lên lầu, hơi thở của anh nhẹ nhàng thoảng qua, nhưng tiếng bước chân vẫn đều đặn theo sát bước chân cô...
Nước chảy qua đầu ngón tay, nhưng không thể xua tan những suy nghĩ hỗn độn trong đầu, ngay cả trong tai cũng ồn ào.
Không chỉ là tiếng nước, còn có tiếng thở dốc của nam nữ hòa quyện vào nhau, vừa quen thuộc lại xa lạ, khiến người ta nóng ran, bồn chồn không yên.
Thậm chí cô còn có ảo giác, lúc này Lục Thời Nghiên đang đứng sau lưng cô, hai tay ôm lấy eo cô, siết chặt cô vào lòng, thân hình cao lớn bao phủ lấy cô từ phía sau, mặc cho hơi nóng từ cơ thể anh thiêu đốt cô...
"... Để tôi làm đi."
Giọng nói vừa lặp đi lặp lại trong đầu bỗng vang lên bên tai, làm tim cô giật thót.
Giây phút này không cần phải nói, cô giống như kẻ trộm đang hành sự, lại bị chủ nhà bất ngờ trở về bắt tại trận.
Lúc này cô đang xoay người rửa rau, gần như ngay lập tức bật người lại, thân thể va mạnh về phía sau.
Căn bếp trong ngôi nhà này rất chật, cảm giác như anh đang đứng ngay sau lưng cô.
Mông nặng nề va vào một vật cứng rắn, cả người như bị khảm vào, trên đầu truyền đến tiếng thở dốc đè nén của người đàn ông.
Lúc đầu Thẩm Nam Sơ còn hơi mơ hồ, một lúc sau mới cảm nhận được thứ gì đó cứng rắn nóng rực cắm trong ŧıểυ huyệt.
Theo bản năng đứng thẳng dậy, vì động tác đó mà vật cứng rắn trong cơ thể cô bị đẩy vào sâu hơn, vật kia dường như bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, ngay lập tức phồng to hơn.
Cô hơi mơ màng, lắc mông muốn đẩy vật kia ra, nhưng eo lại bị anh giữ chặt, giọng nói trầm thấp khàn hơn trong trí nhớ của cô: "Đừng động..."
Hơi thở của anh trầm xuống, lồng ngực rộng lớn như dán vào lưng cô, vô cùng nóng bỏng.