"Đừng bật đèn!"
Vẫn là ngữ khí ương ngạnh kia, nhưng bởi vì giọng nói quá mức khàn khàn, lại không có sức lực, nghe bớt đi rất nhiều tính uy hiếp, ngược lại càng giống đang làm nũng.
Tim đập cực nhanh, lời nói dối tùy thời đều có thể bị vạch trần, lúc này nếu bật đèn lên, họ không chỉ đối mặt với đống hỗn độn trên giường, còn có nguy cơ ba người sắp sụp đổ.
"Giường có chút bẩn, anh dọn dẹp một chút, buổi tối em có thể ngủ luôn." Lục Thời Nghiên chống tay nằm xuống, nửa người đè lên người cô, anh hôn lên trán cô, nhẹ giọng giải thích.
"Không được, bật đèn em không ngủ được..." Thẩm Nam Sơ kéo nửa bên chăn che mặt, sợ anh bật đèn lên.
Cô cố ý học giọng điệu nói chuyện của Diệp Đồng, nhưng nghe vẫn thấy khàn khàn.
Cũng không phải cố ý, chỉ là lúc này cô thật sự mệt mỏi, liên tục lên đỉnh khiến cô mệt đến mí mắt cũng không mở ra được, còn phải cố gắng chống đỡ không dám ngủ.
Không ngờ như vậy lại làm cho tim Lục Thời Nghiên có chút mềm nhũn, anh vuốt vuốt tóc rối của người yêu, chậm rãi dỗ dành cô ấy: "Buồn ngủ sao?"
Âm thanh này thực sự quá êm dịu, giống như có lông vũ từ lỗ tai kéo thẳng đến trong xương cốt, mềm mại đến mức người đều muốn tan chảy.
Thẩm Nam Sơ bất giác gãi gãi lỗ tai, mơ mơ màng màng hừ một tiếng, nghe như mèo con mệt mỏi, phát ra tiếng lẩm bẩm từ trong cổ họng.
Trong lòng Lục Thời Nghiên cảm thấy ngứa ngáy, giống như có một cái móng vuốt nhỏ không ngừng cào trên ngực anh, ngứa đến mức anh muốn nuốt trọn cả người cô ấy.
Anh có chút kinh ngạc phản ứng của mình, cũng thấy kỳ lạ vì trước kia thế mà chưa phát hiện Diệp Đồng có một mặt như vậy.
Nhưng mà cũng đúng, trước đó sinh hoạt tìиɧ ɖu͙© của họ thực sự không được tính là hòa hợp, càng khó có lúc thân mật như vậy.
Anh cúi đầu hôn lên bàn tay nhỏ bé vươn ra từ trong chăn của cô ấy, lại có chút không muốn rời khỏi người cô ấy.
"Anh... Không phải muốn đi làm ca đêm sao?" Trong lòng Thẩm Nam Sơ nóng như lửa đốt, ngoài miệng cũng không dám lộ ra nửa điểm manh mối, trong giọng nói không dám lộ ra nửa phần vội vàng, chỉ là nghi hoặc cùng mệt mỏi.
Bên ngoài trời đã tối, cô không biết hiện tại đã là mấy giờ, nhưng nếu Lục Thời Nghiên còn không đi, cho dù là không bật đèn, lát nữa Diệp Đồng trở về, cô cũng phải xong đời.
"Ừm." Người đàn ông lười biếng lên tiếng, cằm chống lên bờ vai cô ấy, bàn tay vẫn vuốt ve trên vòng eo trần trụi của cô ấy: "Ôm thêm chút nữa."
Anh cảm nhận được xúc cảm mịn màng mềm mại dưới ngón tay, cảm thấy da của cô ấy tựa hồ bóng loáng hơn so với trước kia, eo dường như cũng nhỏ hơn.
Lục Thời Nghiên bắt đầu tự kiểm điểm bản thân.
Trước kia anh thật sự là quá bận rộn, quả thật là có chút bỏ bê Diệp Đồng, ngay cả màn dạo đầu tối hôm qua cũng làm qua loa, thế nên anh thậm chí không xác định, tối hôm qua sờ eo cô ấy có phải cũng là xúc cảm như vậy hay không... Hẳn là như thế, nếu không tính tình Diệp Đồng sao lại ngày càng tệ.
Cũng may, bây giờ còn chưa muộn.
Hơi thở của người đàn ông càng ngày càng nhẹ nhàng, nếu không phải tay anh sờ lên eo cô còn đang cử động, Thẩm Nam Sơ gần như cho rằng anh đã ngủ rồi.
Trong lòng cô rất lo lắng, nhưng hoàn toàn không dám thúc giục, bởi vì cô không xác định được sau khi Lục Thời Nghiên và Diệp Đồng làm xong có phải vẫn luôn ở trạng thái ôn hòa như vậy hay không, nếu nói sai, rất có thể sẽ làm anh nghi ngờ.
Thẩm Nam Sơ chỉ có thể nằm im, mặc cho anh cọ xát vào cổ cô.
Tư thế như vậy, làm cho cô rất dễ dàng nghĩ đến một từ: Ngủ sau khi quan hệ.
Thẩm Nam Sơ nhất thời có chút hoảng hốt, cô có thể rõ ràng ngửi được mùi thuốc sát trùng hơi đắng trên người đàn ông, hòa lẫn trong mùi xạ hương nồng đậm, làm cho cả không gian đều mang theo một vẻ ấm áp mập mờ.
Bầu không khí như vậy khiến cô lại có chút hoảng hốt, có ảo giác người đàn ông đè trên người thật sự là bạn trai của cô.
Hồi lâu, Lục Thời Nghiên mới một lần nữa đứng dậy, anh không bật đèn, chỉ nhìn ánh đèn mờ ảo ngoài cửa sổ, ôm cô từ trên giường xuống.
Một tay anh đỡ lấy cô, nghiêng người cuộn tấm chăn ga giường dính nhớp thành một cục, đặt lên trên ghế cuối giường, định ngày mai lúc trở về sẽ giặt sạch.
Đặt cô lại trên giường, anh đứng dậy đi vào tủ quần áo.
Thẩm Nam Sơ nằm trên giường, trên người không mảnh vải che thân, khiến cô vô cùng bất an.
Đôi mắt nhìn chằm chằm vào động tác của anh, sợ anh đột nhiên kéo rèm cửa sổ ra, để ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào.
Hiện tại cô đang ở trong trạng thái sợ ánh sáng.
Cũng may Lục Thời Nghiên không làm như vậy, anh tìm một hồi, liền từ trong ngăn tủ tìm được khăn trải giường cùng chăn mới.
Thu dọn giường xong, Lục Thời Nghiên cúi người đắp chăn cho cô.
"Anh đi tắm." Anh nhìn đôi mắt to trong bóng tối chớp động ánh nước, cảm thấy mình lại có chút muốn hôn cô.
Không biết có phải cô cảm nhận được ý đồ của anh hay không, lặng lẽ kéo chăn lên cao một đoạn, đắp kín đến trên mũi, chỉ lộ ra một đôi mắt cảnh giác nhìn anh, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng đáp một tiếng.
Lục Thời Nghiên hơi bật cười, có lẽ vừa rồi anh hơi mất kiểm soát khiến cô sợ hãi.
Vừa rồi anh quả thật có chút lỗ mãng, điều này không chỉ là cô sợ hãi, ngay cả chính anh cũng có chút kinh ngạc.
Sự tự chủ mà anh luôn tự hào gần như tan biến hoàn toàn, đó là chuyện mà trước đây chưa từng có, đến bây giờ anh cũng không nghĩ ra rốt cuộc là xảy ra vấn đề ở chỗ nào.
Không thể tiếp tục dây dưa, nếu không đêm nay anh sẽ không ra khỏi căn phòng này được.
Nghĩ như vậy, Lục Thời Nghiên không tiếp tục trêu chọc cô nữa, cầm quần áo đi ra khỏi phòng ngủ.
Phòng khách cũng tối, cửa phòng ngủ còn chưa đóng, anh đã theo thói quen tìm được công tắc đèn phòng khách, bật đèn lên.
Trong khoảnh khắc đèn sáng lên, anh nghe thấy cô gái trên giường phát ra một tiếng kêu sợ hãi…