Thẩm Nam Sơ ôm gối, chổng mông nằm trên giường, dươиɠ ѵậŧ to lớn đâm vào phía sau cô, đẩy toàn bộ ŧıểυ huyệt ra, nhanh chóng đâm vào rồi lại rút ra.
dâʍ ŧᏂủy̠ và tϊиɧ ɖϊ©h͙ anh bắn vào bị giã ra sền sệt, dính vào nơi giao hợp của hai người, theo động tác của anh rơi vào giữa không trung lay động kịch liệt.
Cô hoàn toàn không còn sức lực để giãy giụa, ngay cả tiếng rêи ɾỉ cũng bị gối che đến vỡ nát.
Liên tục làm cho cơ thể cô trở nên vô cùng mẫn cảm, mỗi lần dươиɠ ѵậŧ kia cắm vào, cô đều run rẩy tiết dâm dịch.
Người đàn ông cau mày, vẻ mặt vô cùng khó chịu.
Anh giống như hoàn toàn không dừng lại được, vừa tham lam vừa vội vàng nhét dươиɠ ѵậŧ vào trong, hận không thể cắm trong cơ thể cô mãi mãi, không bao giờ rút ra nữa.
Tinh hoàn vung vẩy quá mãnh liệt, không ngừng đập vào âʍ ɦộ của cô, rất nhanh liền đập đến mức hoa môi sưng đỏ lên, nhục huyệt bọc lấy dươиɠ ѵậŧ thô to bị kéo ra ngoài rồi lại nhanh chóng đâm trở về, quy đầu to lớn đụng vào điểm mẫn cảm của cô.
Bên dưới vừa nóng vừa sưng, ma sát rất nhanh khiến âʍ đa͙σ kiều diễm kia gần như muốn bốc cháy.
Thẩm Nam Sơ có thể cảm nhận được bên dưới cô dính đầy dâm dịch, những chất lỏng không rõ là gì đang chảy xuống theo bắp đùi cô, ngứa ngáy mãnh liệt khiến cô theo bản năng kẹp chặt lấy anh.
"A... Đừng kẹp..." Người đàn ông bị cô kẹp phát ra một tiếng thở gấp, căng trướng đến cực hạn trong âʍ đa͙σ cô liên tục nhúc nhích, gần như muốn xuất tinh.
Tốc độ đưa đẩy eo của anh đột nhiên tăng nhanh, gần như chỉ có thể nhìn thấy một cảnh vận động nhanh chóng, cùng hai viên tinh hoàn vung vẩy.
Thẩm Nam Sơ bị dươиɠ ѵậŧ to lớn đâm vào đến mức toàn bộ sống lưng đều run rẩy, cô vùi mặt vào gối, trong cổ họng phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào, cuối cùng không nhịn được chống người bò về phía trước một chút.
Nhưng mà chưa được một giây, lại bị người đàn ông bóp eo kéo trở về, cánh tay anh nắm lấy cô giật về phía sau, kéo toàn bộ thân trên của cô lên.
Lồng ngực nóng hổi dán chặt vào lưng cô, mông hướng về phía cô va chạm phát ra tiếng “bạch bạch” điên cuồng, lực đạo kia mạnh đến mức gần như muốn đem hai viên tinh hoàn cùng nhau đâm vào.
Đầu giường đập mạnh vào tường, phát ra tiếng vang lớn, Thẩm Nam Sơ thở hổn hển hai tiếng, lần nữa co rút lên đỉnh.
Lục Thời Nghiên gần như tàn nhẫn đè cô dưới thân, dươиɠ ѵậŧ căng cứng hoàn toàn cắm vào trong ŧıểυ huyệt của cô, xoa bóp ngực cô, một lần nữa đưa cô lên đỉnh.
Anh đã không phân biệt được đây là lần thứ mấy anh xuất tinh, thân thể lại hoàn toàn không muốn dừng lại chút nào.
Ước chừng trước đó bị kìm nén quá lâu, du͙© vọиɠ ngược lại vô hình trung bị phóng đại, giờ phút này bùng nổ, đúng là hoàn toàn không thể khống chế.
Anh biết mình có chút mất kiểm soát, nhưng không hề muốn kiềm chế.
Cũng may, người ở dưới là bạn gái của anh, anh hoàn toàn có lý do mê luyến cô ấy.
Ở một mức độ nào đó, tình cảm có thể tăng lên giữa các cặp đôi, có lẽ sau ngày hôm nay, mối quan hệ của họ cuối cùng cũng có thể phát triển theo hướng tốt.
Nghĩ như vậy, Lục Thời Nghiên liền không đắn đo nữa.
Nâng eo cô gái lật lại, nâng một chân cô lên vai, sau đó đỡ lấy dươиɠ ѵậŧ vẫn sưng tấy không chịu nổi lần nữa đâm vào trong ŧıểυ huyệt đầm đìa nước, mãi đến khi trong đầu hiện lên suy nghĩ lúc trước khi lên giường, mới cắn răng làm lần cuối cùng.
Lần thứ hai bị bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi vào, Thẩm Nam Sơ đã không thể phát ra âm thanh, thân thể chỉ co giật theo bản năng, ngay cả động tác ôm anh cũng thành động tác quen thuộc.
Cô nghiễm nhiên đã thích ứng cảm giác bị anh bắn vào, ngoại trừ căng tức, chỉ còn lại mệt mỏi.
Lục Thời Nghiên còn không nỡ rút dươиɠ ѵậŧ ra, thậm chí anh còn có chút hối hận vì đã thay ca với đồng nghiệp, nếu không, nói không chừng anh có thể làm cả đêm.
Cúi đầu hôn lên khóe miệng cô ấy, nhìn cô ấy mệt mỏi đến mức mắt cũng không mở ra được, lại theo bản năng chu môi đáp lại, Lục Thời Nghiên có chút bật cười.
Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy Diệp Đồng đáng yêu.
"Anh phải đi làm, đêm nay trực đêm, ngày mai về sớm một chút với em, được không?" Anh thấp giọng dỗ dành cô ấy, ngữ khí ôn nhu trước nay chưa từng có.
"Ừm..." Mãi hồi lâu cô ấy mới mơ màng lên tiếng, nhưng mà tay vẫn treo trên cổ anh.
Lục Thời Nghiên cười khẽ, cẩn thận từng li từng tí gỡ tay cô ấy xuống, mới rút dươиɠ ѵậŧ ra, từ trên người cô ấy lật lại.
Vừa nằm xuống giường, cả bàn tay đã dính nhớp, cái giường này sợ là ướt hết rồi.
Anh nhíu mày, định giúp cô ấy thay ga giường trước rồi mới ra ngoài.
Xưa nay Diệp Đồng vốn yếu ớt, loại chuyện này, chắc cô ấy sẽ không làm, chung quy không thể để cô ấy ngủ một đêm trên giường dính nhớp thế này.
Nghĩ tới đây, Lục Thời Nghiên đưa tay về phía đầu giường, muốn bật đèn lên…