Trước mặt Ngụy Thầm, Hạ Khai giống như một bé sò luôn há miệng, rất khó để che giấu bất cứ điều gì với đối phương. Cho dù có chuyện gì xảy ra thì Hạ Khai vẫn dựa theo bản năng mà cảm thấy Ngụy Thầm luôn luôn che chở cho cậu, mà loại che chở kia lại chẳng có bất kì cơ sở nào, vô cùng phi lý.
“Khai Khai à.”
Hạ Khai xoay người sang, gật đầu với Ngụy Thầm.
“Cậu vào đi.”
Một chàng trai trẻ Omega thon gầy vốn đang đứng chờ ở phòng khách nhưng khi người nọ nhìn thấy Hạ Khai vào cái nhìn đầu tiên, cậu ấy đã biết người này có vài điểm khác biệt so với các Omega khác.
Ánh mắt của đối phương lạnh lùng nhìn thoáng qua gương mặt của Hạ Khai rồi gật đầu với Ngụy Thầm: “Tôi là Kỷ Vãn.”
Có lẽ đều là Omega hoặc cũng có thể là do tính cách lạnh lùng của Kỷ Vãn nên Hạ Khai không bài xích đối với sự tiến đến gần hơn của đối phương, để Kỷ Vãn tùy ý kiểm tra, từng thớ cơ cứng ngắc trên cơ thể Hạ Khai dần dần trở nên mềm mại.
Đã một khoảng thời gian rất dài kể từ lần cuối Hạ Khai ngủ một giấc thật ngon bởi vì chỉ cần nhắm mắt lại, cậu đã thấy không gian rét buốt trong căn phòng thí nghiệm đầy thuốc hóa sinh kia.
Kỷ Vãn nhìn vào đôi mắt Hạ Khai, giọng điệu nhàn nhạt: “Cậu đang rất mệt mỏi đấy!” Đối phương đang nói thẳng thừng một sự thật.
Hạ Khai mờ mịt mở mắt ra, gật đầu thật nhẹ về hướng Kỷ Vãn, quả thật cậu vô cùng mệt mỏi.
“Vậy bây giờ cậu hãy nhắm mắt lại, ngủ sâu một giấc đi.”
Giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai Hạ Khai, hương trà thơm nhạt mang theo vị chua thanh thanh giúp Hạ Khai càng thêm dễ dàng thả lỏng tinh thần.
Kỷ Vãn nói bất cứ điều gì cũng khiến Hạ Khai ngoan ngoãn nghe lời làm theo, lần đầu tiên Hạ Khai không hề có chút phòng bị nào đối với người lạ mà ngủ say, thậm chí ngay cả Ngụy Thầm cũng phải ngạc nhiên trước phản ứng của cậu.
Kể từ sau khi Hạ Khai được Ngụy Thầm cứu về đã là nửa tháng, dù có là Ngụy Thầm thì cũng khó khăn trong việc kết nối với Hạ Khai, nếu không phải hắn kiên nhẫn cực kì thì Hạ Khai cũng sẽ âm thầm dựng nên một bức tường ngăn cách, dù cho chiếc gai kia có mềm mại đến mức nào, dù chẳng làm tổn thương ai nhưng lại khiến Hạ Khai tự ngộ thương chính mình.
“Khai Khai có xu hướng tự hành hạ bản thân, cho đến thời điểm hiện tại, em ấy vẫn không thể nào tiếp nhận được việc bản thân từ Alpha biến thành Omega, cho nên em ấy đang biểu lộ sự kháng cự của mình trong chuyện này.”
Ngụy Thầm nhìn Hạ Khai, giọng điệu bình tĩnh nhưng Kỷ Vãn lại dễ dàng nhìn ra được bởi vì cứu thiếu niên Omega này mà người đứng đầu nhà họ Ngụy đã tốn bao nhiêu tâm tư, công sức.
Ngụy Thầm là người có trăm phương ngàn kế, một tay che trời nhưng ở trước mặt Hạ Khai lại vô cùng bình tĩnh, tựa như áng mây lơ đễnh nhẹ nhàng trên nền trời. Tuy rằng Hạ Khai không hay biết điều gì nhưng Kỷ Vãn lại chẳng phải là kẻ ngốc.
“Cứ để cậu ấy từ từ tiếp nhận sự thật này trước đã” Kỷ Vãn lên tiếng.
nv vẫn im lặng không trả lời, cơ thể cao to rắn chắc kia khẽ khom lưng xuống, ôm chầm lấy thiếu niên đang ngủ say trên ghế sô pha vào lồng ngực mình, còn thật cẩn thận mà quấn chăn thật chặt cho cậu, vô cùng tinh tế mà che chở, Ngụy Thầm đưa Hạ Khai quay về phòng của mình.
Cơn ác mộng giống như làn mưa ẩm ướt thét gào bên ngoài ô cửa sổ, cứ mãi xuất hiện trong giấc ngủ của Hạ Khai. Cậu mở miệng thật to định hét lên và choàng tỉnh trong bóng tối đen ngòm, hơi thở ấm áp, nóng bỏng lập tức va phải làn má non mềm của Hạ Khai.
Ngụy Thầm không chạm vào Hạ Khai ngay lập tức, chờ cho đến khi Hạ Khai thích ứng được với sự hiện diện của mình, hắn mới lau đi chiếc cần cổ cùng vầng trán mướt mồ hôi của Hạ Khai, hai lớp khăn mềm mại chợt bám vào, lau đi lớp nước ươn ướt đang tỏa ra mùi hương ngọt lịm khiến tim người ta phải mê đắm.
Chỉ trong nháy mắt, Ngụy Thầm có hơi xao động, Hạ Khai giật lấy chiếc khăn mà hắn đang lau rồi ném ra xa, cau mày im lặng.
Qua một lát sau, Hạ Khai tự giễu cợt bản thân: “Thầy ơi, có phải cái dáng vẻ hiện tại của em trông buồn cười lắm đúng không ạ?”