Sau Khi Alpha Bị Biến Dị

Chương 4

Trước Sau

break

Mãi cho đến hôm nay, Hạ Khai cũng chẳng biết bản thân được cứu lúc nào, khi tỉnh lại thì cậu chỉ nhìn thấy Ngụy Thầm và bác sĩ ở trước mặt nhưng Hạ Khai chính là vật thí nghiệm duy nhất trong phòng, cũng là người thành công mang gene biến đổi cấu trúc cho nên chắc chắn bọn chúng sẽ không dễ dàng buông tha cậu.

“Thầy ơi…” Hạ Khai muốn nói nhưng lại thôi.

Đột nhiên một nụ cười nhàn nhạt xuất hiện bên khóe môi của Ngụy Thầm: “Khai Khai à, lời tôi nói em cũng không nghe sao?”

Hạ Khai lắc đầu.

Sau khi dùng xong bữa tối, Hạ Khai uống thuốc ổn định pheromone như thường lệ, Ngụy Thầm đưa cậu về phòng, sau khi cánh cửa đã được đóng lại, ánh mắt vốn dĩ bình tĩnh không chút gợn sóng của Ngụy Thầm hơi lay động rồi dời đi, nhìn sang nơi Hạ Khai đã dùng tay chạm vào để nâng đỡ cơ thể.

Bàn tay chạm vào khi ấy vẫn còn ươn ướt, tỏa ra hương pheromone ngọt lịm nơi đầu lưỡi. Ngụy Thầm vươn tay ra như thể đang mê đắm thưởng thức hơi thở thơm ngọt kia.

Chỉ cần vô tình đánh mất lý trí trong một khoảng khắc ngắn ngủi, Ngụy Thầm có thể trở thành một con thú hoang dại, thô bạo chiếm hữu Hạ Khai.

.

Ngụy Thầm vẫn luôn đổi bác sĩ thăm khám bệnh tình cho Hạ Khai, mỗi khi đến thời gian kiểm tra hằng ngày, Hạ Khai vẫn luôn bày tỏ thái độ bài xích của mình đối với bác sĩ nhưng khi có Ngụy Thầm ở đây, cậu lại cố gắng che giấu cảm xúc đó. Thỉnh thoảng Hạ Khai cũng chẳng biết vì sao bản thân lại biến thành dáng vẻ này, sau khi suy đi nghĩ lại, cậu càng thêm chán ghét thứ gene đột biến bên trong cơ thể mình.

Ngụy Thầm đứng bên cạnh kiểm tra cùng Hạ Khai nhưng cậu lại xoay mặt sang chỗ khác, không nhìn đến bác sĩ.

“Chờ một chút.” Bàn tay Ngụy Thầm đang đặt trên bả vai tinh tế của Hạ Khai hơi ấn nhẹ xuống, mời bác sĩ ra ngoài trong chốc lát.

“Khai Khai à.” Ngụy Thầm khom lưng xuống, nhìn chăm chú vào đôi mắt đang né tránh của Hạ Khai: “Em vẫn còn bài xích với vị bác sĩ này sao?”

Hạ Khai nhắm mắt không muốn đối diện với đối phương, ngón tay Ngụy Thầm vốn đang đặt lên bả vai của Hạ Khai đột nhiên di chuyển về đuôi mắt ướt mềm kia, hành động của Ngụy Thầm như thể vừa mở một chiếc công tắc nào đó trên người Hạ Khai, cậu bất ngờ nắm lấy ngón tay của Ngụy Thầm: “Đừng mà.”

Hạ Khai khó mở miệng để nói chuyện, giọng nói nhẹ nhàng khẽ run lên, câu từ bài xích từ từ vang lên khỏi vòm họng cậu: “...Thầy ơi, đừng chạm vào em mà.”

Đây chính là chuyện mà Hạ Khai không muốn phải đối mặt nhất, cậu không biết có phải chỉ cần đối phương là Alpha thì khi chạm vào sẽ khiến cậu run rẩy hay không, bởi vì cả căn biệt thự rộng lớn này, Alpha duy nhất mà Hạ Khai tiếp xúc chỉ có Ngụy Thầm, nhưng cũng có thể chỉ có hắn chạm vào mới khiến cậu có phản ứng mạnh đến vậy.

Hạ Khai không dám nghĩ nhiều hơn nữa.

Cậu đưa lưng lại, cần cổ tinh tế tái nhợt bởi vì đang cố gắng gồng mình mà nổi gân xanh liên tục: “Em, em sẽ phối hợp với bác sĩ, thầy, thầy đừng lo lắng.”

Ngụy Thầm im lặng nhìn Hạ Khai chăm chú, sau khi buông tay ra đứng ở phía sau cậu, hắn nhìn học trò nhỏ của mình, lúc này trông Hạ Khai chẳng khác nào một bé thú nhỏ bị thương đang cuộn tròn chịu đựng nỗi đau âm ỉ đó, nhưng bởi vì đang đối mặt với hắn nên buộc lòng cậu phải ưỡn chiếc bụng tròn mềm mại kia lên.

“Tôi đã tìm được một bác sĩ khác, nếu em không bà cảm thấy khó chịu thì sau này cứ để cậu ấy chăm sóc em.”

Dường như Hạ Khai không nghe thấy những gì mà Ngụy Thầm vừa nói, hắn kiên nhẫn chờ đợi, qua một lúc thật lâu sau mới thấy Hạ Khai gật đầu đồng ý.

Trước đây, mỗi khi gặp chuyện gì thì Hạ Khai vẫn luôn giấu trong lòng, mãi cho đến khi gặp được Ngụy Thầm, đối diện với sự bao dung và che chở của hắn, cậu mới dần dần thay đổi.





 

break
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Công Nhân Nhập Cư Và Nữ Sinh Viên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nam Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc