【Hay cho một tên nô tài, thế mà dám trừng mắt với ta?!】
Trình Ngưng Nhiên nhấc mày, ngoảnh lại nói với ma ma phía sau :
【Tát vào miệng tên đó cho ta!】
Ta chống người đứng dậy, chặn lại tay của vị ma ma kia.
Đây là lần đầu tiên ta có vẻ mặt lạnh như vậy trước Trình Ngưng Nhiên :
【Ngươi dám!】
Lục Ngã là thị nữ mà ta luôn đưa theo bên cạnh mình, đã cùng tôi qua rất nhiều năm rồi.
Có lẽ là vì được ta sủng ái, nên tính tình của nàng ấy ngây thơ thật thà, không biết che giấu, giống như một người to gan vậy.
Trình Ngưng Nhiên cũng là lần đầu tiên thấy ta có thái độ như thế, giận tím mặt mày, tiến tới giơ tay muốn giáng cho ta một đòn!
Ta lao về phía trước ả, dễ như trở bàn tay mà vả thẳng vào mặt ả, đánh ả đến mức đầu lệch sang một bên.
Ả ta c.h.ế.t lặng hồi lâu, sờ vào đôi má đã sưng tấy, khó tin nhìn về phía ta :
【Ngươi dám đánh ta?!】
【Ta chính là Hoàng Hậu đó!!!】
Ta nhìn chằm chằm vào ả, khoé miệng nhếch lên : 【Đánh thì cũng đánh rồi, ngươi có thể quay về mách với Hạ Tuân, bảo y xử tử ta.】
Động vào ta thì được, nhưng không được động vào những người bên cạnh ta.
Hơn nữa là ta cũng đã nghĩ thông suốt rồi, đã đi đến bước đường như hôm nay, ta còn gì phải sợ nữa chứ?
Trình Ngưng Nhiên có vẻ như bị ta doạ sợ, thế mà lại lùi về sau một bước.
Ả lập tức nghiến răng nghiến lợi, hai mắt rực lửa nói : 【Ngươi đợi đó cho Bổn Cung!】
Ta ngồi trong lãnh cung chờ đợi một hồi lâu, cuối cùng Hạ Tuân cũng đến.
Y mang theo Trình Ngưng Nhiên đang giận dữ, vừa vào liền chất vấn ta :
【Ngươi đánh Ngưng Nhiên?!】
Ta liếc mắt nhìn Hạ Tuân.
Đã lâu rồi không quan sát y một cách kỹ càng, lần gặp mặt trước đó, vẫn là lúc y đày ta vào lãnh cung.
Lông mày của Hạ Tuân vẫn thẳng như vậy, chỉ là không biết vì sao, ta luôn cảm thấy hình bóng trước đây đã dần tan biến trên người y rồi.
Người thiếu niên sẽ đứng trên thành lâu ôm lấy ta rồi kiêu ngạo nói: 【Thiên hạ này, chung quy vẫn là thuộc về chúng ta!】đó, dường như đã c.h.ế.t đi trong sự thay đổi của năm tháng rồi.
【Đúng vậy, chính là tiện thiếp đánh Hoàng Hậu đó.】
Vừa nói xong ta liền không mở miệng nữa.
Sự tình đi tới nước này, ta đã định trước được thất bại, còn có điều gì để sợ hãi nữa chứ?
【Hoàng Thượng, ả tiện nhân này không có chút hối cải nào cả, ngài phải phân xử cho thần thiếp!】 Trình Ngưng Nhiên khóc đến lê hoa đới vũ.
Ấn đường của Hạ Tuân nhăn lại :
【Nàng muốn như thế nào?】
Trình Ngưng Nhiên cay đọc nhìn ta : 【Ả ta vậy mà dám đánh thần thiếp, vậy Hoàng Thượng thay thần thiếp đòi lại gấp trăm lần được không?!】
【Thần thiếp muốn tát ả một trăm cái!】
Vừa nói, ả vừa khua tay.
Hai ma ma cường tráng ở phía sau bước lên trước, nhìn chằm chằm vào ta với ánh mắt tràn đầy sự cay độc như nhau.
Đây chính là những người phụ nữ lớn tuổi mà Trình Ngưng Nhiên đặc biệt đưa theo để làm các công việc nặng nhọc, lực tay còn mạnh hơn nam nhân bình thường một chút, nếu thật sự bị tát một trăm cái, đoán chừng mặt của ta đã thối rửa luôn rồi.
Ả chắc chắn là không chỉ muốn trả lại ta cái tát lúc nãy, mà là muốn huỷ luôn gương mặt của ta, tránh để lại hậu hoạ một cách triệt để.
Hạ Tuân ngừng một lúc : 【Bằng không thì, vẫn là trả lại một cái đi…】
Trình Ngưng Nhiên khó tin mà nhìn về phía y :
【Hoàng Thượng?!】
【Hoàng Thượng, ả ta chẳng qua chỉ là một phế phi, chẳng lẽ ngài không nỡ, vậy sau này chẳng phải thiếp sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ sao?!】
Hạ Tuân nhìn ta một cách sâu sắc, trong mắt lộ ra một chút lay động mà ta nhìn không rõ là ý gì.