Âm thanh của Hạ Tuân xen lẫn sự kiêu ngạo và lưu luyến, y gặm cắn tai ta, khàn giọng nói :
【Trừ nàng ra, thiên hạ này không một ai xứng đáng làm Hoàng Hậu của ta cả.】
Sở dĩ mộng đẹp thường khiến người ta quyến luyến, có lẽ là vì chúng quá ngắn ngủi thôi.
Sau khi lên ngôi, Hạ Tuân độc sủng ta một khoảng thời gian ngắn, lúc đó y sẽ nghỉ ngơi ở chổ ta vào tầm ngày 20/1, thời gian còn lại thì đến Dưỡng Tâm Điện để phê sổ sách.
Đối với những phi tần khác, y còn không muốn nhìn một chút nữa.
Ai ai cũng đều nói ta là người được sủng ái nhất Lục cung, thậm chí còn có đại thần khuyên Hạ Tuân rằng, ta là yêu phi, muốn mang ta đi xử tử.
Tuy nhiên, những người đó đều bị y c.h.é.m đầu.
Ta đã nghĩ rằng y yêu ta, nhưng y chưa bao giờ đề cấp đến việc phong ta làm Hoàng Hậu nữa.
Ta tự an ủi bản thân trong lòng : 【Không sao cả, chỉ cần tim y có ta là được.】
Hạ Tuân đã từng hứa với ta rồi.
Ta tin y.
Thế nhưng một chút lừa mình dối người này y cũng không để lại cho ta.
Con gái duy nhất của Trình thủ phụ đã tiến vào cung.
Gia thế của Trình Ngưng Nhiên cao quý, ả ta dịu dàng xinh đẹp, cầm kỳ thi hoạ đều xuất chúng.
Lại còn đơn thuần khả ái, thậm chí không sợ y, lần đầu tiên gặp mặt đã to gan lớn mật mà dám bắt chuyện y, so với những nữ nhân ngoan ngoãn ở hậu cung thì hoàn toàn khác biệt.
Lần đầu tiên Hạ Tuân nhìn thấy ả, trong mắt y đã sáng lên rồi.
Ta ở bên cạnh, trái tim đập từng nhịp hồi hộp.
Đúng như dự đoán, Hạ Tuân bắt đầu ngủ ở cung của ả ta suốt đêm, ban đầu, một tháng y còn đến trấn an ta vài ngày, cho đến sau này, ngay cả sinh thần của ta y cũng không ở đây.
Trái tim của y đã trao cho một nữ tử khác rồi.
Ta cùng y vào sinh ra tử suốt 10 năm, mới đổi lại được y nhìn mình bằng con mắt khác.
Nhưng nữ nhân khác đã cướp lấy tất cả những điều này chỉ với vài ngày ngắn ngủi.
03
Tháng thứ ba ở trong lãnh cung, Trình Ngưng Nhiên đã đến tìm ta rồi.
Ả một thân miện phục của Hoàng Hậu, hơi thở mạnh mẽ trang nghiêm, giống như là đặc biệt mặc lên cho ta xem vậy.
【Tĩnh phi ——- Ồ, không đúng, bây giờ ngươi đã là phế phi rồi,】 Ả che miệng nhìn về phía ta, 【Hôm nay Bổn Cung nên xưng hô như thế nào đây?】
Ta bình tĩnh đáp : 【Nương Nương tuỳ ý là được.】
Trình Ngưng Nhiên tiếp tục nói : 【Lúc mới vào cung, ta liền nghe bảo rằng Tĩnh phi là người được sủng ái nhất Lục cung, phong nhã tài hoa muôn vàn, tiếc là sau khi gặp rồi, lại phát hiện cũng chỉ tầm thường như thế mà thôi.】
Ta nhìn ả, tuổi trẻ tốt thật nhỉ, trên mặt đều là vẻ không sợ trời không sợ đất.
Sau này, cuối cùng ta cũng đã hiểu ra được, vì sao Trình Ngưng Nhiên lại hận ta đến thế.
Việc ả tiến cung đối với Trình gia mà nói thì chính là một sự trao đổi mang lại lợi ích.
Nhưng đối với ả ta, ả thật tâm yêu mến Hạ Tuân.
Với một dung mạo nổi bật, lại sớm tối gắn bó với nam nhân quyền lực như vậy, có thể có nữ nhân nào không tơ tưởng yêu đương chứ?
Ta của khi trước, chẳng phải cũng là như thế sao?
Có lẽ, sự sủng ái khi trước Hạ Tuân đã từng dành cho ta đối với ả mà nói vẫn giống như mảnh xương cá mắc vào cuống họng, ả tuyệt đối không bao giờ cho phép ta lấy đi một chút gì nữa.
【Ngươi có biết Hoàng Thượng nói như thế nào về ngươi với ta không?】
Trình Ngưng Nhiên nhìn ta, cười một cách tuỳ tiện :
【Ngài nói ngài đã sớm chán ngán sự buồn tẻ của ngươi rồi, ngài còn nói ngươi thậm chí còn không xứng để nhấc giày cho ngài nữa!】
Một cơn bực bội truyền đến lòng ngực, ta có hơi cau mày.