Sau Ba Năm Chia Tay, Bạn Trai Cũ Si Tình Đã Mất Trí Nhớ Rồi

Chương 11: Không Thể, Không Nên. Anh Không Được...

Trước Sau

break

Phùng Song thực sự đã tựa vào lòng Cố Tả Bạch.
Xung quanh vẫn là một mảnh tối đen, trán cô tì lên lồng ngực anh, lắng nghe tiếng tim đập. Nhịp tim của anh vẫn mạnh mẽ và dạt dào như thế, tiết tấu đầy phấn chấn ấy dường như chẳng hề ăn nhập với bóng tối mịt mù bao quanh.
Khoan đã, phấn chấn? Anh đang vui vì điều gì?
Hơi thở của Phùng Song nhẹ đến cực hạn, cô sợ hơi ấm của mình sẽ vương trên ngực hay bên cổ anh. Trước đây, một chút hơi nóng hiếm hoi này luôn là ngòi nổ cho những hành vi nào đó.
Cô muốn đẩy anh ra, nhưng không dám cử động, xung quanh quá tối. Một khi chìm vào bóng tối, cô sẽ nhớ lại những hình ảnh nhuốm máu ẩn sâu trong ký ức. Nhưng điều khiến Phùng Song sợ hãi nhất không phải là bản thân cảnh tượng đó, mà là lúc ấy cô lại chẳng thấy sợ hãi chút nào.
-
Phùng Song cuối cùng vẫn hít một hơi thật sâu, định xua tan những hồi ức đó. Cô ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người Cố Tả Bạch, cảm xúc hỗn loạn dịu đi đôi chút.
Đã bao nhiêu ngày, bao nhiêu năm... Anh có thể khiến một người nhạt nhẽo, không màng yêu đương như Phùng Song tạm thời coi anh là chỗ dựa, ngay cả mùi hương trên người anh cũng trở thành liều thuốc an thần.
Cố Tả Bạch ôm lấy Phùng Song, khẽ ngẩng đầu, yết hầu tuyệt đẹp trong bóng tối khẽ chuyển động lên xuống. Dù xung quanh vang lên những tiếng người ồn ào, sợ hãi, nhưng anh vẫn nghe rõ tiếng tim mình đang đập ngày một nhanh hơn.
Anh cảm nhận được sự thay đổi trong hơi thở của Phùng Song, lúc nhẹ lúc nặng vương trên lồng ngực mình. Lúc này Cố Tả Bạch đã không còn tâm trí để suy nghĩ tại sao chỉ cần Phùng Song đưa tay ra là anh lại ngoan ngoãn ôm lấy cô như vậy. Anh chỉ nghĩ rằng, người trong lòng mình đang rất sợ hãi.
Thật nực cười, một người phụ nữ lầm lì thế này mà cũng sợ bóng tối sao? Cố Tả Bạch nhớ lại hành động cúi đầu vừa rồi của mình, môi anh đã lướt qua làn tóc của cô. Ôm, hôn, hai động tác này anh làm một cách vô cùng thuận lý thành chương, cứ như thể các cơ bắp trên cơ thể đã ghi nhớ rằng mình nên làm như vậy. Cơ thể tạm thời thoát khỏi sự kiểm soát của não bộ, tự siết chặt lấy người phụ nữ bên cạnh.
-
Phùng Song cảm nhận được hai tay Cố Tả Bạch đang đặt nơi eo mình. Chiếc váy cô mặc hôm nay vải rất mỏng, phần lưng lộ ra quá nửa đường cong xinh đẹp của sống lưng. Tay Cố Tả Bạch đặt lên cao hay xuống thấp một chút đều có vẻ mạo phạm. Dĩ nhiên anh có thể không ôm, nhưng anh lại ôm rất chặt, thân hình mảnh khảnh của Phùng Song hoàn toàn bị anh bao trọn trong lòng.
Hơn nữa, đầu ngón tay anh vừa vặn chạm vào chiếc kẹp bướm cô dùng để thu gọn váy. Cố Tả Bạch chạm vào nhiệt độ lạnh lẽo của kim loại, ngón tay anh dễ dàng nhận ra phần eo váy bị thắt lại. Anh đã thấy kiểu dáng chiếc váy này, nó thuộc bộ sưu tập Thu Đông của ba năm rưỡi về trước.
Có lẽ vì tập đoàn từng có giao dịch qua lại, khả năng ghi nhớ không quên của anh rất đáng sợ, trong đầu anh có toàn bộ thông tin chính thức về chiếc váy này. Cố Tả Bạch biết mình rất trẻ con, nhưng anh không hiểu tại sao mình lại thể hiện kiểu khoe khoang như học sinh tiểu học trước mặt người khác như vậy.
"Ba năm rồi, em gầy đi nhiều thế sao?" Anh đột nhiên thấp giọng nói bên tai Phùng Song.
Câu nói này vốn là cách để vị đại thiếu gia này thầm lặng phô diễn trí nhớ ưu việt và vốn kiến thức của mình trước mặt cô. Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, toàn bộ cơ bắp trên người Phùng Song căng cứng lại.
Ba năm?! Cố Tả Bạch nhớ ra rồi sao?
Một câu nói khiến Phùng Song chiến thắng cả nỗi sợ bóng tối xung quanh, cô dùng hết sức bình sinh gạt phăng cánh tay Cố Tả Bạch, lách ra khỏi lòng anh. Không thể, không nên. Anh không được nhớ ra cô.
Phùng Song lảo đảo bước về phía trước, kiên quyết hất tay Cố Tả Bạch ra, lặn sâu vào bóng tối. Những ngón tay thanh mảnh của cô bám chặt vào lưng ghế nhung đen, loạng choạng bước đi. Cô phải... phải rời khỏi đây, rời xa Cố Tả Bạch.
Sảnh đấu giá này tối đến cực điểm. Không chỉ bảo tàng nghệ thuật mà ngay cả các tòa nhà xung quanh cũng mất điện, không có bất kỳ nguồn sáng nào. Phùng Song run rẩy đến mức không đứng vững nổi, cô dựa vào tường, thở dốc như một con cá lên bờ thiếu nước.
Giống... quá giống rồi, chín năm trước... hay nhiều năm về trước hơn nữa cũng như thế này. Cô hy vọng đôi mắt mình lại đau lên, dùng việc mất đi thị giác để thay thế cho bóng tối mênh mông trước mắt, nhưng sâu thẳm trong lòng cô là một mảnh bình lặng và chết chóc. Điều Phùng Song sợ hãi là... cô lại không thấy sợ, cảm giác mâu thuẫn này thật không có lời giải.
Lúc này, Phùng Song nghe thấy phía sau có người gọi mình.
"Phùng Song." Cố Tả Bạch đứng dậy, lần đầu tiên gọi tên cô, hai chữ giản đơn ấy xoay chuyển nơi đầu lưỡi và cuống họng anh. Cuối cùng, âm điệu anh phát ra khàn đục và mong manh đến mức chính anh cũng phải kinh ngạc.
Khoảnh khắc Phùng Song rời đi, anh không chỉ cảm thấy vòng tay mình trống rỗng, mà còn cảm thấy trái tim vốn luôn đập rộn ràng cũng lạnh ngắt đi. Sâu thẳm tâm hồn vốn bị sự phấn chấn lấp đầy không hiểu vì sao, đột ngột bị khoét rỗng, chỉ còn lại sự hư vô.
Phùng Song nghe thấy tiếng của Cố Tả Bạch, cũng thấy đốm lửa sáng lên bên tay anh, nó không soi sáng được xung quanh mà chỉ tạo thành một điểm sáng nhỏ nhoi.
Nhào tới đi Phùng Song, quay lại, quay về bên cạnh anh ấy, ký ức bị lãng quên thì đã sao? Người đàn ông này, dù có quên cô thì đã làm sao chứ? Chỉ cần bước về phía anh một bước, anh sẽ kiên định, nồng nhiệt và không chút đắn đo mà quay lại bên cô. Chẳng gì có thể ngăn cản được anh, anh là người cố chấp nhất trên đời.
Trong lòng có một giọng nói không ngừng thúc giục Phùng Song, nhưng cô lại ngẩng đầu lên, cô thấy Cố Tả Bạch đúng là có bệnh thật rồi. Cô xoay người, tháo chạy vào bóng tối sâu thẳm hơn, hành động của cô không một tiếng động, chìm nghỉm giữa tiếng người hỗn loạn.
Không biết đã mò mẫm bao lâu, Phùng Song cảm thấy mình đã chạm vào cánh cửa thoát hiểm, cô vặn tay nắm định rời đi. Nhưng ngay sau đó, cô nghe thấy một tiếng trầm đục của vật nặng rơi xuống đất, một bóng đen lướt qua trước mặt, có người nắm chặt lấy tay cô, nhét thứ gì đó vào tay cô.
Phùng Song chạm vào một loại chất lỏng ấm nóng và dính dớp, mùi hương kỳ quái nồng nặc ở đây khiến cô buồn nôn. Ngay lập tức, cô phản ứng lại. Thứ bị nhét vào tay cô là một con dao, trên dao có máu, mùi ở đây chính là mùi máu tanh.
Đôi mắt Phùng Song chợt mở to, cô hất tay ném con dao vừa bị nhét vào, vịn tường chạy thẳng về phía trước, muốn bắt lấy bóng đen vừa lướt qua kia. Cô đã nói tại sao lại quen thuộc đến thế, cảnh tượng này giống hệt tai nạn chín năm về trước.
Chiếc váy Phùng Song đang mặc quá bó, gây cản trở hành động, cô dứt khoát xé toạc vạt váy. Gót giày cao gót mảnh khảnh lún sâu vào thảm nhung đen, Phùng Song dựa vào trực giác đuổi theo hướng bóng đen vừa biến mất. Từ đầu đến cuối, cô bình tĩnh đến đáng sợ, bởi vì cô đã nhận ra chính cơn ác mộng ấy, cô phải bắt được hắn.
Bước chân của Phùng Song ngày càng nhanh, giữa đường không cẩn thận bị trẹo chân cô cũng không để ý, đuổi thẳng ra tận cửa sảnh đấu giá. Cánh cửa dày nặng bị người phía trước đẩy ra, Phùng Song không nhìn thấy gì nhưng vẫn đâm đầu lao về phía trước.
Cứ như vậy, bất kể phía trước có chướng ngại vật gì, bất kể mình có bị thương hay không, cũng bất kể bản thân sẽ gặp nguy hiểm thế nào. Cô nhất định phải tìm thấy hắn.
-
Phùng Song không màng tất cả lao về phía trước, nhưng thân hình mảnh mai lại bị một bóng người cao lớn canh giữ ở cửa ôm ngang eo lôi ngược trở lại. Bờ vai dày rộng của người đàn ông đè chặt lấy cơ thể cô, giọng nói giận dữ của Lê Vọng lọt vào tai Phùng Song: "Còn muốn chạy đi đâu nữa?!"
Phùng Song cảm nhận rõ bóng đen đằng xa đã hoàn toàn ẩn mình vào bóng tối, cô vùng vẫy muốn đuổi theo, nhưng Lê Vọng khóa cô quá chặt.
"Lần này còn để em chạy thoát nữa sao? Hửm?" Lê Vọng một tay nắm chặt hai cổ tay Phùng Song, anh cũng chạm phải vết máu sắp khô trên tay cô.
"Buông ra..." Giọng Phùng Song vẫn không có chút sức lực nào, bất lực đến mức âm cuối run rẩy, "Tôi phải đi đuổi theo..."
Lát sau, cô thở dài một tiếng, tuyệt vọng đến mức không còn sức để chống đỡ cơ thể, gần như ngã quỵ trong lòng Lê Vọng. Cô không đuổi kịp nữa rồi, ở đây quá tối.
"Vẫn chưa có điện sao?" Lê Vọng cầm bộ đàm quát hỏi.
"Đội trưởng, sắp rồi ạ, xin anh đợi thêm một lát." Nhân viên trong phòng điện đang căng thẳng sửa chữa. Chỉ vài giây sau, mạch điện được khắc phục, toàn bộ đèn thắp sáng trở lại.
Sự sáng sủa đột ngột khiến tất cả những người có mặt đều phải nheo mắt. Cố Tả Bạch từ đằng xa vừa đuổi tới. Khi nãy Phùng Song nói chuyện, anh đã nghe thấy tiếng của cô. Khi anh còn cách cô khoảng hai ba mét, ánh sáng đã được khôi phục.
Cố Tả Bạch đứng sững tại chỗ, anh nhìn thấy Phùng Song vừa rời khỏi mình một lát đã dính đầy máu, ngay cả quần áo cũng không còn chỉnh tề, đang bị giữ chặt trong tay Lê Vọng một cách thảm hại.
"Anh làm gì thế?!" Cố Tả Bạch gần như nhào tới, đón lấy Phùng Song. Trên tay cô có vết máu khô, anh cũng chẳng màng bẩn thỉu, cứ thế nắm chặt lấy cô.
Phùng Song tạm thời vẫn chưa hoàn hồn, cơ thể cô mềm nhũn, như thể mất đi mọi điểm tựa. Chỉ một chút nữa thôi... cô suýt chút nữa đã đuổi kịp cơn ác mộng đó, nhưng mà... tại sao?
"Đây là kẻ tình nghi." Lê Vọng nhìn chằm chằm Cố Tả Bạch nói, ánh mắt anh sắc lẹm, đối mặt với Cố Tả Bạch mà không hề né tránh.
Ánh mắt Cố Tả Bạch rơi vào vạt váy bị xé rách của Phùng Song, chỉ cần cử động thêm chút nữa là cô sẽ bị lộ. Anh cởi áo vest của mình ra, trực tiếp choàng lên người cô, bọc kín cô cùng những vết máu khắp người một cách nghiêm ngặt. Chiếc áo vest đính ghim cài áo vỏ sò lại một lần nữa trở về bên Phùng Song.
-
Đúng lúc này, một số khách tham quan đi kiểm tra xung quanh đã nhìn thấy cảnh tượng ở cửa lối thoát hiểm. Tiếng la hét lần lượt vang lên, mọi người hoảng sợ tranh nhau chạy ra ngoài. Cố Tả Bạch và Lê Vọng đồng thời quay đầu nhìn lại.
Tại cửa lối thoát hiểm có một xác đàn ông nằm đó, hắn mặc đồng phục bảo vệ, ngay chính giữa ngực có một lỗ máu bị dao đâm xuyên qua. Máu chảy đầy đất, xung quanh có những dấu giày cao gót loạng choạng và một con dao bị vứt trên mặt đất.
Phùng Song một tay bị Lê Vọng khóa chặt, một tay bị Cố Tả Bạch nắm lấy. Bây giờ cô đã nhìn rõ gương mặt của người đàn ông đó. Là Trương Thành.
Có người chết trong buổi đấu giá của bảo tàng nghệ thuật, người chết là một con người, một người đàn ông, một người đàn ông cao lớn, một nhân viên bảo vệ. Những người khác nhau sẽ có nhiều tính từ khác nhau để mô tả người chết. Nhưng khi Phùng Song thốt ra câu nói đó, trái tim đã nguội lạnh của Cố Tả Bạch một lần nữa đập rộn ràng. Trái tim lạnh giá đến đâu cũng sẽ bị câu nói này làm cho cảm động.
Phùng Song bàng hoàng, nước mắt rơi lã chã. Cô nói: "Bố của con bé chết rồi."
Cô quên sạch mọi hành vi tồi tệ của Trương Thành, cô chỉ biết rằng, cha của Trương Tuyển đã chết.
Cố Tả Bạch cảm thấy lồng ngực mình bị giáng một cú mạnh, anh ngước đầu nhìn bức tượng người phụ nữ ở giữa đài đấu giá. Anh thấy bức tượng người phụ nữ vỡ nát mà mình đã mua với giá mười triệu tệ, nay đã mất đi hai mảnh vỡ của đôi mắt.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc