Phùng Song tìm thấy chỗ ngồi của mình, cô đã đặc biệt dặn nhân viên sắp xếp cho một vị trí ở góc khuất nhất. Cô nghĩ, nếu là Cố Tả Bạch, chắc chắn anh sẽ ngồi ở vị trí trung tâm, nơi nhận được nhiều sự chú ý nhất.
Phùng Song tự nhủ, cô sẽ không phải đi cùng đường với anh nữa.
Thế nhưng ngay khoảnh khắc sau đó, Cố Tả Bạch đã ngồi xuống cạnh cô. Bờ vai anh rộng, khi ngồi bên cạnh đã che đi phần lớn ánh sáng, Phùng Song gần như bị bao phủ hoàn toàn trong bóng hình của anh.
"Tôi còn đang thắc mắc tại sao cái ghế cuối cùng này lại không còn trống." Cố Tả Bạch rũ mắt nhìn Phùng Song, sự lạnh lùng xa cách trong giọng nói đã giảm đi vài phần.
Phùng Song mím môi. Cô biết Cố Tả Bạch vốn là người có tính cách cô độc, vậy nên chuyến đi này chắc chắn là lịch trình cá nhân của anh. Buổi đấu giá này không hề liên quan đến công việc, là tự anh muốn đến.
Ánh mắt Cố Tả Bạch cứ như có như không dính chặt lấy Phùng Song, tựa như tơ nhện, mỏng manh đến mức không chút cảm giác, ngay cả chủ nhân của nó cũng không nhận ra mình đã quan sát cô rất lâu rồi. Nhưng nó thực sự tồn tại, quyến luyến và dính dấp, cố chấp không chịu buông rời.
Cố Tả Bạch thấy đôi môi khô khốc của Phùng Song khẽ động đậy, anh tưởng cô sẽ nói gì đó với mình, nhưng cô vẫn giữ sự im lặng đến cùng.
-
Anh đoán không sai. Phùng Song thực sự muốn hỏi Cố Tả Bạch tại sao lại đến tham gia đấu giá, nhưng câu hỏi như vậy quá lộ liễu, quá chủ động, khiến cô có vẻ như đang quá quan tâm đến anh. Vì vậy, cô chọn cách ngậm miệng không lời.
Thế nhưng việc né tránh và trốn chạy lại càng khiến mọi chuyện trở nên bất thường. Cố Tả Bạch chỉ cần dựa vào gương mặt này thôi cũng đủ để thu hút sự ngưỡng mộ của bao người mà không tốn chút sức lực nào, đó là trước khi họ kịp nhận ra tính cách tồi tệ của anh.
Đây là lần đầu tiên Cố Tả Bạch nếm mùi thất bại trước một người phụ nữ cùng lứa tuổi. Kể từ lần gặp đầu tiên, Phùng Song đến một ánh mắt cũng chẳng muốn bố thí cho anh.
Phùng Song đã mở màn hình hiển thị đặt trên bàn. Vị trí này cách đài đấu giá quá xa, dùng hình ảnh 3D xem trước vật phẩm sẽ rõ ràng hơn.
Vật phẩm đầu tiên là tác phẩm điêu khắc một cuốn sách sắp rơi khỏi giá. Cuốn sách này không phải cuốn năm xưa Phùng Song đánh rơi. Khi đó cô cầm một cuốn sử thi bi kịch, thực ra cô đọc cũng không hiểu lắm, chẳng qua hôm ấy nhất thời nổi hứng muốn giúp Cố Tả Bạch dọn dẹp giá sách cũ mà thôi.
Khi sáng tác sau này, Cố Tả Bạch đã gửi gắm một chút tâm tư riêng, thay cuốn sách đang rơi bằng một tập thơ của Kahlil Gibran. Trên trang sách mở ra ấy có khắc những dòng thơ:
"Tôi cuộn mình lại như một con trai, là hạt ngọc đang muốn thai nghén ra chân lý, nhưng người đời lại nói, ngọc trai là căn bệnh của loài trai."
Tiếng giơ bảng và đấu giá xung quanh đã vang lên, nhưng đầu ngón tay Cố Tả Bạch lại chạm vào màn hình, xoay về phía dòng thơ khắc trên tập sách. Anh không suy nghĩ về ý nghĩa triết học của câu thơ, mà chỉ hỏi Phùng Song một câu:
"Ngọc trai cũng nghĩ như vậy sao?"
Sự chú ý của Phùng Song đang đặt vào giá của tác phẩm đang tăng nhanh tới mức 200.000 tệ, câu hỏi đột ngột của Cố Tả Bạch khiến cô không kịp phản ứng.
"Ngọc trai là phải đưa nhân hạt vào trong cơ thể con trai, phải dùng lớp tế bào của con đực cùng loài bao bọc hạt nhân rồi mới đưa vào, con trai mẹ mới ngoan ngoãn tiết ra xà cừ."
"Ngọc trai sản xuất bằng kỹ thuật này mới có chất lượng cao, nó đủ tròn trịa không tì vết thì mới bán được giá tốt."
Hai câu nói của cô đã xua tan sạch sẽ bầu không khí lãng mạn đang bao trùm nơi này.
Cố Tả Bạch không có ý định thảo luận về kỹ thuật nuôi cấy ngọc trai với Phùng Song, nhưng anh vẫn cố chấp muốn có câu trả lời: "Thế còn loại ngoài tự nhiên?"
"Loại tự nhiên thì càng đắt hơn."
Cố Tả Bạch: "..."
Anh khẽ day ấn đường để trấn tĩnh lại, đề phòng bị câu nói này của Phùng Song làm cho tức chết.
"Ngọc trai ngoài tự nhiên lẽ nào lại có người rừng đưa hạt nhân vào cho nó sao?"
"Chắc là không." Phùng Song đáp.
"Ngọc trai thực sự thiên nhiên là do những hạt cát tình cờ rơi vào cơ thể con trai mà tạo thành."
"Thứ đó không phải ngọc trai, mà là cát."
Phùng Song nói: "Hạt cát cũng thấy con trai có bệnh đấy."
Cố Tả Bạch cứ cảm thấy mình vừa bị mắng một cách vô cớ. Không hiểu sao, anh lại tự vận bản thân vào vai con trai mẹ kia.
Anh giơ bảng, mức giá đưa ra khiến toàn trường im bặt.
"Một triệu tệ." Cố Tả Bạch quyết định mua tác phẩm này.
Dù câu chuyện phía sau Studio Hựu Bạch có bí ẩn đến đâu, tác phẩm có tinh xảo thế nào, thì cái giá này cũng quá đỗi kinh ngạc.
Ngón tay Phùng Song bấm chặt vào mép máy tính bảng. Cố Tả Bạch quả nhiên đã nảy sinh hứng thú với chính tác phẩm của mình. Cho dù ký ức đã bị xóa nhòa, anh vẫn cứ là anh.
Người điều phối đấu giá vô cùng ngạc nhiên: "Thưa anh, anh chắc chắn chứ?"
"Chắc chắn." Cố Tả Bạch hờ hững đáp.
Anh nghiêng mắt nhìn Phùng Song. Phùng Song ngồi ngây người ở góc khuất nhất, một lần nữa cảm nhận được sự bất lực khi đối mặt với Cố Tả Bạch như năm xưa. Anh quá cố chấp và bướng bỉnh, đến nỗi cô cũng chẳng biết phải làm sao.
-
Cố Tả Bạch vẫn không đợi được Phùng Song chủ động bắt chuyện với mình.
Tác phẩm tiếp theo xuất hiện: Cánh chim lướt qua bậu cửa sổ, khoảnh khắc thoáng qua hóa thành vĩnh cửu.
Phùng Song im lặng.
Cố Tả Bạch giơ bảng: "Một triệu tệ."
Có người kinh ngạc bàn tán, không thể tin nổi: "Chắc là rửa tiền rồi."
Khóe môi Cố Tả Bạch hiện lên một tia giễu cợt, anh có thể phớt lờ mọi sự nghi ngờ. Hai triệu tệ cứ thế ra đi, ngay cả Phùng Song cũng thấy xót tiền thay cho anh.
Đây chẳng phải là tác phẩm do chính tay anh điêu khắc sao? Tự mua tác phẩm của chính mình với cái giá đắt đỏ như vậy, không phải lãng phí tiền thì là gì? Năm đó tiền chia tay cô cũng chỉ lấy có năm triệu tệ thôi mà.
Nhưng cô vẫn không muốn nói chuyện với Cố Tả Bạch, chỉ dùng ngón tay bấm loạn xạ vào món đồ tiếp theo trên màn hình. Mỗi tác phẩm điêu khắc mới được đưa lên, Cố Tả Bạch đều gọi giá một triệu tệ, dùng cái giá đủ cao để khiến mọi đối thủ phải chùn bước.
Đến khi tác phẩm áp chót đôi bàn tay của người phụ nữ xuất hiện, Phùng Song mới lên tiếng. Lúc này Cố Tả Bạch đã tiêu tốn gần mười triệu tệ, nhưng đôi mắt đào hoa xinh đẹp của anh vẫn điềm nhiên như không.
Anh đang âm thầm thi gan với Phùng Song, anh muốn đợi một câu chủ động từ cô.
"Anh thích nó đến thế sao?" Phùng Song hỏi.
"Có." Cố Tả Bạch đáp.
Khi nói câu này, hàng mi dài và dày của anh rủ xuống, để lại một vầng bóng râm trên gò má, lộ ra vẻ cô độc trầm mặc.
"Chỉ là mấy... hòn đá không có ý nghĩa gì thôi mà." Phùng Song dịu dàng nói. Cô không muốn Cố Tả Bạch còn chấp niệm với những thứ này, nhưng anh vẫn đến, như một sự tình cờ đã được định mệnh sắp đặt.
Tác phẩm tạc người của Studio Hựu Bạch chỉ có ba món. Bức tượng đôi bàn tay này có độ tinh xảo cực cao, có lẽ do bầu không khí đã được Cố Tả Bạch đẩy lên cao trào nên lần này thực sự có người đã tham gia cạnh tranh giá với anh.
Nhưng so đo tài lực với Cố Tả Bạch chỉ là tự rước lấy nhục. Thứ anh muốn, anh sẽ giành lấy bằng mọi giá.
Phùng Song cảm thấy cứ đà này, ngay cả bức tượng vỡ kia cô cũng không đủ tiền mua nổi. Cố Tả Bạch cứ gọi giá bắt đầu từ một triệu tệ cho bất kỳ món "đồng nát" nào, người này thật đúng là... thật đúng là... haiz... Phùng Song không nhịn được, thở dài một tiếng.
"Cô Phùng, cô đến buổi đấu giá này là vì có tác phẩm vừa ý, đúng không?"
"Sau này nếu còn muốn xem, tôi sẽ không mời cô đâu."
Tính cách anh quả nhiên không tốt đẹp gì. Hai câu mỉa mai này nếu là người khác nghe thấy chắc chắn sẽ tức đến khó thở. Nhưng Phùng Song chỉ nghiêm túc đưa ra lời khuyên cho Cố Tả Bạch: "Cái bức tượng vỡ kia... hay là thôi đi?"
"Mua." Cố Tả Bạch quyết tâm phải có được.
-
Lúc này, bức tượng vỡ nát được mang lên đài đấu giá. Phùng Song nhìn thấy đôi mắt bằng đá thuộc về mình đang nhìn chằm chằm vào chính mình.
Sai rồi, sai cả rồi, mọi thứ đều loạn hết cả lên. Đây chính là kết cục tồi tệ nhất. Mặc dù hiện tại ngũ quan của bức tượng mô phỏng gương mặt Phùng Song đã vỡ nát tan tành, tạm thời chưa thể nhận ra đó là cô.
Nhưng nếu Cố Tả Bạch ghép nó lại thì sao? Anh đã chịu phí thời gian đến tham gia một buổi đấu giá nhỏ thế này, chứng tỏ anh chắc chắn có hứng thú với những bức tượng này. Nếu ghép xong, Phùng Song còn biết trốn vào đâu?
Người điều phối đang giới thiệu vật phẩm, Cố Tả Bạch đã chuẩn bị giơ bảng. Phùng Song hít một hơi thật sâu, nghiêng đầu định nói điều gì đó với anh. Nhưng cô vừa mở miệng lại chẳng biết dùng lời lẽ nào để ngăn cản. Cố Tả Bạch chú ý đến mọi cử động nhỏ của cô, tâm trạng anh có vẻ tốt hơn một chút.
"Cô Phùng muốn món này sao?"
Lần đầu tiên Phùng Song chủ động nhìn thẳng vào mắt Cố Tả Bạch. Ánh mắt cô dịu dàng, còn ánh mắt anh lại lạnh lùng như băng. Thế nhưng, ẩn sau làn sóng mắt mềm mại kia là một trái tim không thể lay chuyển, còn sâu trong đôi mắt lạnh lùng kia, khi gặp cô, luôn vô thức mang theo hơi ấm.
"Không muốn, thứ đã vỡ rồi không có giá trị." Phùng Song nhìn vào tia sáng tình cảm không thể che giấu nơi đáy mắt Cố Tả Bạch, nhắm mắt lại, dứt khoát thốt ra câu nói này.
Cố Tả Bạch chưa bao giờ nghĩ mình sẽ đồng cảm với vài hòn đá, nhưng ngay lúc này, nhìn đống đá tuyết vỡ nát trên đài, anh lại cảm thấy bi thương thay cho chúng. Những thứ đáng thương, không ai cần.
Như để chứng minh điều gì đó, ngay khoảnh khắc phiên đấu giá bắt đầu, Cố Tả Bạch đã giơ bảng, trực tiếp đẩy buổi đấu giá nhỏ này lên một tầm cao không thuộc về nó.
"Mười triệu tệ." Cố Tả Bạch gằn từng chữ.
Điều này quá bất thường. Người điều phối không kịp vui mừng mà chỉ vội vàng xác nhận lại: "Thưa quý ông số 52, anh chắc chắn chứ?"
"Chắc chắn." Trong lúc đáp lời, sự chú ý của Cố Tả Bạch vẫn đặt trên người Phùng Song.
-
Phùng Song đã bắt đầu suy nghĩ xem mình nên đặt vé xe đi đâu rồi. Cô về nhà việc đầu tiên là phải thu dọn hành lý... Còn nhà, dù sao cũng là nhà cũ, một sớm một chiều cũng không bán được, cô cứ đi trước đã. Điểm đến sẽ là những thành phố nhỏ mờ nhạt không náo nhiệt... Cô đã sớm chọn sẵn vài nơi rồi, chẳng phải sao?
"Không có giá trị sao?" Cố Tả Bạch thấp giọng hỏi, vẫn đang tìm kiếm câu trả lời của mình.
"Không có, anh có bán lại cũng không được cái giá đó đâu, điều này chỉ chứng minh anh..."
Là một kẻ ngốc. Bốn chữ này Phùng Song không nói ra, cô không nỡ mắng anh.
Hiện tại Phùng Song chỉ hy vọng có một phép màu xảy ra. Cô vất vả lắm mới ổn định được ở thành phố biển, cô không thực sự muốn vứt bỏ tất cả để rời đi. Nhưng nếu Cố Tả Bạch thực sự phát hiện ra cô chính là người trong bức tượng, anh nhất định sẽ đến tìm cô. Giống như hơn ba năm trước, không thể trốn thoát, không thể rũ bỏ.
Phùng Song chưa bao giờ tin vào hai chữ phép màu, nhưng lúc này cô chỉ có thể ký thác vào những tai nạn bất ngờ không tưởng. Ví dụ như đá cẩm thạch vì để quá lâu mà tự biến thành bụi chẳng hạn...
Ngay khi Phùng Song đang mộng tưởng như vậy, môi trường xung quanh đã chiều theo ý cô, một tai nạn đã xảy ra.
Buổi đấu giá kéo dài đến tận đêm, nhưng bầu khí trường quá nóng bỏng nên không ai nhận ra bây giờ đã là tám giờ tối. Toàn bộ đèn trong hội trường vụt tắt trong nháy mắt, xung quanh chìm vào bóng tối hoàn toàn, tiếng la hét vang lên khắp sảnh đấu giá. Có người bật đèn điện thoại định soi sáng xung quanh, nhưng đây là bảo tàng nghệ thuật, nơi có thể trưng bày những món đồ quý hiếm kỵ ánh sáng, nên ngay từ lúc thiết kế đã sử dụng vật liệu hấp thụ ánh sáng trên quy mô lớn.
Dù có bật đèn cũng chỉ soi sáng được một góc nhỏ xung quanh, những bóng đen không ngừng di chuyển ngoài tầm mắt lại càng trở nên đáng sợ hơn.
Hơi thở của Phùng Song dồn dập ngay khoảnh khắc bóng tối ập xuống. Cô muốn lấy điện thoại ra để tìm kiếm ánh sáng, nhưng càng luống cuống tìm kiếm, cô càng không thấy khóa kéo của chiếc túi nhỏ đâu. Bóng tối xâm chiếm, nỗi sợ hãi dâng lên, đôi tay Phùng Song run rẩy vì sợ, đến mức suýt chút nữa không giữ nổi chiếc túi xách.
Cô theo bản năng tựa về phía bên cạnh, muốn tìm kiếm một chút điểm tựa.
Phùng Song nghĩ, cô không nên đi tìm bất kỳ điểm tựa nào cả, dù vòng tay bên cạnh có ấm áp và vững chãi đến đâu, thì cũng sẽ có ngày nó rời đi. Thế nhưng... anh đang ở ngay bên cạnh, hành động tựa vào anh trong bóng tối gần như đã trở thành bản năng của cơ thể.
Bởi lẽ trong rất nhiều đêm khuya tỉnh giấc vì ác mộng năm xưa, chỉ cần ngẩng đầu là cô có thể thấy gương mặt anh ngay sát gang tấc. Cô chỉ cần khẽ động đậy trong lòng anh là sẽ nhận được một cái ôm siết chặt hơn, và sau đó là một nụ hôn của anh đặt lên tóc mai. Một lần, hai lần, vô số lần, dù Phùng Song không muốn nhưng nó đã trở thành thói quen.
Cố Tả Bạch ở bên cạnh không hề sợ hãi bóng tối và sự cố này. Anh chỉ ngồi yên tại chỗ, cho đến khi có một bàn tay khẽ túm lấy vạt áo anh. Cô túm rất khẽ, rất khẽ, gần như không có ý cầu cứu, chỉ có đầu ngón tay khẽ móc vào, cẩn trọng như sắp lìa xa. Chỉ cần lơ đễnh một chút là sẽ bỏ qua sự chạm khẽ đầy bất ngờ này.
Nhưng Cố Tả Bạch luôn quan tâm đến cô như thế, ngay cả một chi tiết nhỏ này anh cũng không bỏ sót. Cũng là một phản ứng theo bản năng, Cố Tả Bạch kéo Phùng Song vào lòng, đôi tay siết chặt lấy vòng eo đã gầy đi nhiều của cô.
Anh cúi đầu, một nụ hôn suýt chút nữa đã đặt xuống đỉnh đầu cô.