Huyền sa (lụa mỏng màu đen) nữ tử bị trực tiếp ném lên trên thuyền, không để ý đau đớn trên thân thể, trực tiếp kéo lấy vạt áo Tiêu Thước gấp giọng nói:
Mau lên! Chúng ta phải rời khỏi đảo gấp, sinh mệnh trân quý, cách xa bệnh thần kinh!
Xa xa, còn nghe được ŧıểυ âm thanh Thiện Tâm giòn giã kêu ——
Sư tỷ ngươi có bản lãnh cũng đừng trở lại! Trở lại sẽ bị sư phụ đánh!
Nhìn thấy đôi mắt nhỏ của Tiêu Thước vẫn nhìn lại, Như Ý chỉ tiếc rèn sắt không thành thép hung ác giẫm hắn một cước:
Ta đã nói với ngươi, không thể theo đuổi Thiện Tâm! Đây chính là đứa bé sư phụ ta giáo dục, nếu là xen lẫn cùng nàng trong một chỗ, về sau ngươi cũng đừng mong có thể trở mình!
Tiêu Thước bị nàng nói cho mặt đỏ ửng, giận đến mức dùng sức lắc thuyền đong đưa mấy cái, căm giận nói:
Nữ nhân cướp quả táo của ta! Ta ước có hơi sức, nhất định sẽ ném ngươi vào trong biển đi! !
. . . . . .
Trên bãi cát ở Phổ phổ đảo, Huyền y công tử cứ nhìn hai tỷ đệ này cãi nhau ầm ĩ như vậy vẫn kéo tầm mắt của hắn, sau đó quay người lại, chợt miệng liền ói ra búng máu.
Sư phụ! Thiện Tâm bị sợ đến mặt mũi trắng bệch, tới phía trước đỡ.
Ngọc Hoa lại khoát khoát tay, ý bảo vô sự.
Sau đó giơ tay áo đi lau khóe môi vết máu, máu đỏ sậm xen lẫn trong màu đen của áo, càng nhìn không ra một tia khác thường.
Sư phụ ngươi thiệt là! Thiện Tâm dậm chân một cái, gấp đến độ nước mắt đảo quanh ở trong mắt. Rõ ràng không thể thi triển nội lực, ngươi còn ném sư tỷ! Còn ném nàng xa như vậy! Đây là mưu đồ gì? Nàng cũng ngã quá đau, chính ngươi còn hộc máu, hai ngươi đây là làm gì vậy? Có bệnh vẫn có bệnh vẫn có bệnh a! !
Ngọc Hoa cười khổ, đưa tay vỗ vỗ đầu ŧıểυ đồ, bất đắc dĩ nói:
Không có gì, ta chỉ là muốn cho nàng đi được an tâm một chút. Sư tỷ của ngươi đời này không dễ dàng, nàng không giống ngươi, từ nhỏ đã đi theo vi sư đến trên đảo này, áo cơm không lo. Nàng ăn quá nhiều khổ, hiện tại vất vả đã qua, chúng ta phải đối tốt nàng một chút! .