Cũng không phải! Có người đong đưa đầu, Vi sư chỉ là một người phàm, không vào thế tục là hòa thượng, vi sư vì cưới ngươi, cũng sẽ không đi xuất gia. Chỉ là. . . . . . Vừa nói xong vừa hoạt động gân cốt một chút, lại nói: Đồ nhi ngươi còn khiến sư phụ thắng ngựa bên vách núi như vậy, lần sau vi sư cũng không dám bảo đảm có thể dừng lại hay không! Ngộ nhỡ không ngừng được trực tiếp rơi xuống, ngươi nói sau ngươi tỉnh có thể sẽ ăn hết luôn không?
Như Ý rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói:
Ngươi yên tâm! Sẽ không! bình thường ta muốn, sẽ ăn tại chỗ, sẽ không chờ đến sau khi ngủ một giấc tỉnh lại.
Vậy ngươi nói nếu ngươi trực tiếp ngất đi thì sao?
. . . . . . Sư phụ hai ta có thể đổi đề tài hay không. . . . . . A a a a a! !
. . . . . .
Buổi sáng ở Phổ phổ đảo, luôn là thời điểm thời tiết tốt nhất trong một ngày.
Ngọc Hoa nói buổi sáng thích hợp đi thuyền, vừa mới ăn ư điểm tâm liền vội vàng đưa Như Ý cùng Tiêu Thước đến bờ biển.
Chỉ có chiếc thuyền gỗ nhỏ đã sớm có mặt ở đó, Tiêu Thước giơ bọc quần áo lên đến phía trên ngồi trước chờ, bên bờ, Như Ý đang nắm tay áo Ngọc Hoa lưu luyến không rời ——
Sư phụ sư phụ, lúc nào thì nội lực của ngươi mới có thể khôi phục!
Ngọc Hoa vỗ vỗ đầu của nàng:
Đồ nhi ngoan, biết đau lòng vi sư.
Nhưng không nghĩ, lời nói nữ tử xoay chuyển, lại nói:
Không phải là ngươi nói muốn giúp ta báo thù cho Tiêu gia sao! Nếu có thể cùng ta ra đảo thì tốt biết bao! Cho nên ngươi phải nhanh lên một chút! Sư phụ ngươi biết ta thiếu ngươi thì không được!
Ngọc Hoa giựt giựt khóe miệng, đáp:
Nửa năm! Muốn khôi phục chuyển an tán phải nửa năm.
Dừng! Như Ý bĩu môi, Nhất định ngươi luyện công phu không hoàn thiện! Bằng không một cao thủ chân chính sao có thể đợi nửa năm! Như vậy kinh sợ! Cao thủ nhất định sẽ phá vỡ dược tính và quy luật thời gian đồng thời sáng tạo ra kỳ tích!
. . . . . . Vèo ——
. . . . . . Phanh ——
Như Ý bị ném lên trên thuyền rồi !
Bên bờ truyền đến âm thanh của Ngọc Hoa——
Hừ! Coi như nội lực vi sư hoàn toàn không có, cũng có thể cho ngươi chìm đến trong biển! .