Trên người nàng đều là vết thương lớn nhỏ do bị lê hoa cắt xuống, đang rỉ máu, chẵng nhẽ hắn còn oán hận, trực tiếp vứt nàng.
Nhưng. . . . . .
Sư phụ! Một cái sờ cũng sẽ không người chết, nhưng ngươi ném ta như vậy thì ta sẽ ngã chết đấy!
Khuôn mặt dễ nhìn đột nhiên giận dữ, hai quả đấm nắm thật chặt, lúc nào cũng có thể xông lên đánh nàng một trận.
Hai người cứ giằng co đối diện như vậy, cho đến khi trên người Như Ý còn có vết thương lại bị trận trận gió biển thổi vào lạnh lẽo không nhịn được theo bản năng run rẩy, thì Ngọc Hoa rốt cuộc thở dài. Rồi sau đó cảm xúc từ từ dịu dần, cuối cùng sắc mặt khá hơn một chút .
Thật hết cách với ngươi! Hắn than nhẹ, tiến lên hai bước, hơi cúi người, áo dài lại phủ trên người Như Ý. Nếu không phải là năm đó thiếu Tiêu gia một cái nhân tình, Ngọc Hoa cũng sẽ không nhận đồ đệ không ngoan này!
Dứt lời, hoàn toàn ôm lấy người, sau đó xoay người đi vào trong sân.
Đi qua bên cạnh Thiện Tâm thì thuận miệng một câu:
Những thứ cây rách kia đều vứt xuống biển, đừng để cho ta thấy!
Thiện Tâm vừa mới mười tuổi dùng ánh mắt oan ức nhìn theo Như Ý, sau đó đặt mông ngồi dưới đất.
Làm sao ta có thể ném chúng đây! Chỉ nhìn những cây lê bị Ngọc Hoa phế đầy đất, đột nhiên Thiện Tâm cảm thấy cuộc sống của nàng quá mờ mịt không ánh sáng! Hoàn toàn không thấy được mặt trời! !
. . . . . .
Hôm nay, cũng không có ai ăn xong cơm tối.
Bởi vì Như Ý cố ý xông trận, làm cho một thân thương tích, hơi kém sẽ chết ở trong Lê Hoa trận đó.
Mà Ngọc Hoa cuối cùng không nhìn nổi nàng tự sát kiểu này, vì vậy không hề trốn tránh không gặp nữa.
Chỉ là một lúc đi ra, mắt thấy ái đồ bị những thứ cây lê kia đả thương thành bộ dáng như quỷ, dưới cơn nóng giận, lấy nội lực phế tất cả cây lê tự tay trồng! Cũng tự tay phá hủy, vả lại tuyệt đối không người nào có thể phá trận pháp Lê Hoa thứ mười! .