Chỉ vì hắn vừa động, thân thể Như Ý lại phơi bày ở trong không khí lần nữa.
Hắn không cảm thấy cái gì, chung quanh đây cũng không có nam nhân khác, nhưng vẫn cố ý không muốn để cho nàng bại lộ nhiều.
Nhưng tức giận tràn đầy rồi lại không có chỗ phát, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể gào một tiếng dài trong không khí!
Tiếng gào đinh tai nhức óc, xuyên qua mặt biển, mãi cho đến trăm dặm ngoài mới đánh ngàn tầng sóng lớn, thật kinh khủng.
Những người khác trên Phổ Phổ đảo không thể không bịt lỗ tai chặt chẽ, thế nhưng tiếng gào lại xỏ thẳng lỗ tai, chấn động đến mức một lát bọn họ không nghe được nửa điểm âm thanh.
Đáng chết! Người Tôn Chủ kia sao không một chưởng đánh chết ngươi!
Nói thì nói thế, nhưng tay nâng phần lưng của nàng rồi lại không tự chủ bắt đầu đổ chân khí trong thân thể của nàng.
Nử tử nhắm mắt lại khẽ cười mở mắt ra, đây chính là Ngọc Hoa a! Mắng vô cùng tàn nhẫn là hắn, bảo hộ chặt nhất cũng là hắn.
Mặc kệ là đánh hay là mắng, tuy nhiên cũng không quên được phải đối tốt với nàng!
Hơi thở cuối cùng vững vàng, chỉ cảm thấy vết thương trên người đầy rẫy.
Ngọc Hoa từ trên lưng nàng dời đi một cái tay, giơ tới trước mắt, một tay máu nhuộm, người nhìn thấy mà ghê.
Ngươi thật muốn chết, phải đi nhảy biển, hoặc là tìm địa phương xa một chút treo ngược, đừng chướng mắt ta!
Nam tử áo đen nói xong cắn răng nghiến lợi, nhưng cánh tay ôm chặt nàng không có nửa điểm buông ra.
Mắt Như Ý chậm rãi mở ra, chỉ nhìn thấy mặt mũi nam tử hoàn mỹ nhất như thợ điêu khắc đang ở trước mặt.
Ngũ quan hoàn mỹ như điêu khắc, sau đó lại được đánh bóng. Chẳng những đường nét sắc sảo, da trắng nhuận như tuyết.
Nàng cũng nghĩ không thế nào, thế nhưng cánh tay, theo gương mặt đó liền sờ lên.
Ầm!
Ngọc Hoa đột nhiên buông tay, trực tiếp ném người xuống đất.
Sau đó mình đứng dậy, lui về sau một bước, tiếp theo cảnh giác nhìn chằm chằm nữ nhân bị ném đangi mắng nhiếc——