Khi ngồi xét duyệt lại toàn bộ tình hình Chu Bội Ngọc mới phát hiện ra hai điều trùng hợp ngẫu nhiên thật lý thú!
Trong khi Warrens nhất thiết yêu cầu một cuộc mua bán cả gói phải bao gồm một người kế vị gốc Việt, một chính khách kiêm điệp viên thì Dương Thị Lưu Li lại dẫn xác đến với tham vọng làm phó thủ lĩnh! Có nên gói cả Lưu Li vào trao cho Warrens không? Phát kiến bất ngờ đó khiến cho Chu khoái chí vỗ đùi cười ha hả:
"Hay lắm! Ta bán cái ta không có. Kẻ bị bán lẫn người mua đều hoan hỉ, ta đứng giữa thu tiền, mất mà hóa được, bại khuyển thành thắng! Vương Phúc Đạt tưởng nắm được ta, Warrens tưởng mua được ta, Lưu Li tưởng vồ được ta nhưng đâu phải! Chính ta mới là kẻ kiểm soát các người, thao túng các người!"
Sự khôn ngoan và tế nhị, giảo hoạt và thâm hiểm trong tính cách của Chu Bội Ngọc đã được diễn đạt qua hai văn bản dự thảo mật ước. Tất cả mọi điều khoản của những cam kết này phải hoàn toàn độc lập với nhau, không làm tổn thương tới mối quan hệ hiện hữu của lão. Chu Bội Ngọc muốn nắm vững chắc trên giao điểm của ba trục đồng quy Warrens - Vương Phúc Đạt - Dương Thị Lưu Li. Còn ba người kia cứ tưởng lão là của riêng mình. Khi ấy Chu có thể lấy tin ở người này bán cho người kia mà thu lợi. Cái nghề gián điệp đôi, gián điệp ba này là phải mạo hiểm, cao tay, và cũng là ngón làm ăn phát đạt nhất. Có người đặt câu hỏi, một lão già ngoài bảy chục tuổi gần kề miệng lỗ như Chu sao vẫn nhiều tham vọng như vậy? Lão đâu có thiếu tiền. Tài khoản của Chu ký thác ở các ngân hàng ngoại quốc có tới hàng chục triệu USD. Ngay số vàng bạc bảo vật, bất động sản nằm trong nội địa chẳng những đủ nuôi lão suốt đời mà còn đủ cho bao nhiêu đời con cháu mà lão vẫn phải mạo hiểm đua tranh giành giật như vậy? Câu hỏi đó cũng có thể đặt ra với những bạo chúa hôn quân, những nhà độc tài già nua. Tuy đầu bạc răng long, lưng còng gối mỏi, vừa nói vừa thở hổn hển, đi một bướt phải kiệu phải xe, phải người xóc nách, nhưng không bao giờ chịu từ bỏ địa vị, họ khư khư ôm quyền lực đến cùng. Chẳng có lô gích thông thường nào đủ giải thích cho những nghịch lý đó. Chỉ có thể gọi đây là dị tật tâm thần bẩm sinh, là những ham muốn quái đản của con người do Thượng đế lầm lẫn tạo ra! Họ có thể chết bất đắc kỳ tử chứ không bao giờ bỏ cuộc.
Trung tướng Nguyễn Hữu Đức phải dấn thân vào một vai kịch cũng có lý do của nó. Trước đây ba tấm ảnh trong cuốn vi phim do Jimi mang về định truyền cho Chu, bộ phận kỹ thuật đã thay vào đó một tấm của ông Đức. Nếu Chu kiểm tra trong hồ sơ thì lão phải tin rằng đây là người của tổ chức mà lão có nghĩa vụ đón tiếp.
Theo quan niệm truyền thống thì việc "xuất tướng" là một hành động bất đắc dĩ. Nhưng để đổi mới những tín điều gò bó, ông đã xin cấp trên cho vào cuộc để tiện hỗ trợ cho khả năng đề xuất linh hoạt những chủ trương chỉ đạo chiến lược. Ngay cuộc giáp mặt đầu tiễn, ông đã phát hiện ra một vấn đề đáng lưu tâm.
Cái nhẫn trong tay Chu Bội Ngọc không phải thứ giả mà ông đã cho "cấy" vào bộ tín vật của Hứa Vĩnh Thanh. Như vậy hẳn là đã có cuộc trao đổi tín vật lần thứ hai.
Tướng Đức đành gác chuyện cái nhẫn lại. Trước mắt ông còn phải phụ đạo cho Lili ứng xử đúng với cương vị lãnh tụ của phong trào khởi nghĩa. Và cô cũng sẵn sàng đảm nhiệm vai trò kế vị thủ lĩnh của tổ chức gián điệp Hồi Phong. Lý lịch, tiểu sử thì tạm ổn rồi. Tất cả còn lại là phong độ lãnh đạo chỉ huy, là sức hấp dẫn...
Lili than thở với ông:
- Cứ mỗi ngày anh lại thăng cho em một cấp thì em gánh vác sao nổi?
- Chị cứ vào việc đi rồi sẽ thạo. Phải biết sử dụng các chuyên gia dưới quyền. Trước mắt còn phải nghe nhiều hơn nói, nhận nhiều hơn cho. Cần phải biết tán thành hay phản đối hợp lý. Phần soạn thảo mật ước, diễn văn, tuyên cáo, tôi sẽ lo chuẩn bị đầy đủ cho chị.
- Nếu thừa nhận Chu là Uỷ viên thường ủy Hội đồng trung ương Mặt trận Tự do thì phải giới thiệu ông ta với các ủy viên khác. Nhưng tổ chức hiện giờ vẫn chỉ có mình em, làm sao thực hiện được việc này?
- Sẽ có một Hội đồng Trung ương là chị, tôi, anh Vượng, Hai Bền, Năm Ngân, nếu cần kéo thêm vài người nữa...
- Toàn quen mặt cả, làm sao lừa nổi Chu tiên sinh.
Tướng Đức cười:
- Chỉ có chị là xuất đầu lộ diện, còn các ủy viên khác đều mang mũ bồ đài vàng. Đó là nguyên tắc bảo mật của bất cứ tổ chức bất hợp pháp nào.
- Hay đấy. Còn khi em tham gia ban lãnh đạo của họ với cương vị phó thủ lĩnh chắc cũng phải đeo mặt nạ chứ?
- Đó là tùy theo nguyên tắc của ông Chu. Tôi nghĩ là lão già cũng chưa muốn chị nhìn thấy chân dung đám cận thần chủ chốt của họ.
- Chơi cái trò bịt mắt bắt dê này cũng thú vị đấy chứ!
Lili nhận xét công việc với một thái độ hài hước.
- Không phải bịt mắt bắt dê mà là bắt rắn! Sẽ có lúc gặp phải những pha chẳng vui vẻ gì đâu. Tôi muốn chị phải hết sức kín đáo, thận trọng, cảnh giác. Ngay như trong căn phòng tưởng như thanh bình ấm cúng của gia đình chị ở hẻm Bảy hai mà bỗng chốc diễn ra cuộc vật lộn đẫm máu. Chúng tôi đã bí mật thu dọn làm vệ sinh hiện trường, chứ nếu cứ để chị trở về nhìn thấy hai xác chết thì chắc chị chẳng còn dám nghĩ công việc chúng ta vui vẻ như một trò đùa nữa!
- Trời ơi! Những xác chết nào thế?
- Hai tên ngự lâm quân của Chu đều quyết chiến đến hơi thở cuối cùng, chứ đâu có chịu để bắt như tôi nói với họ. Quân ta đã chủ động và có ưu thế, nhưng cả ba đều bị thương. Hai Bền bị dao đâm xả vai thấu ngực, xuýt chết! Cuộc chiến đấu chưa có tiếng súng mà ác liệt như vậy đấy.
- Khủng khiếp quá! Thế anh Hai Bền bữa nay ra sao rồi?
- Vết thương đã ổn, sức khoẻ khá lên nhiều!
- Tội chị Năm quá! Chiều nay em xin vô thăm ảnh.
- Không được. Chị nên nhớ rằng mình luôn luôn bị đặt trong tiêu điểm những camêra bí mật của Chu.
Lili lại cười vui vẻ;
- Trên sân khấu, những tay đóng vai chúa ít phải đấm đá hơn. Em hy vọng vai mình chẳng ai thèm thách thức!
- Không bị đấm đá nhưng lại dễ bị mua chuộc, bắt cóc...
- Em sẽ cố chịu đựng để khỏi hỏng việc của các anh.
- Cảm ơn chị Lili. Tôi luôn tin tưởng vào thủ lĩnh của mình!
Sau hai tháng trời thương thảo, chuẩn bị một mật ước liên minh hành động giữa hai tổ chức Hồi Phong và Mặt trận Tự do dân tộc được ký kết long trọng ở ngay xa-lông lầu hai của cửa hàng Minerva's Treasure ở phố Lê Lợi.
Chu tiên sinh có một nữ thư ký phụ việc đi kèm, còn phía bà Dương Thị Lưu Li thì có chồng là cố vấn và ông phụ tá Phùng Thế Đức tháp tùng.
Hai bên cam kết trung thành và bảo vệ nhau trước mọi biến cố xã hội. Họ nguyện chiến đấu cho nục tiêu chung là đưa Việt Nam đến một thể chế phi cộng sản. Bà Lưu Li còn giải thích cái ý ở đây là: Họ có thể chấp nhận mọi thể chế chánh trị: cộng hòa hay quân chủ, đại nghị hay quân phiệt, giáo quyền hay thuộc địa... đều được tuốt, miễn là cộng sản phải bị ra ngoài vòng pháp luật!
Tuyệt nhiên không bên nào nhắc đến hai cái xác chết ở hẻm Bảy hai. Ấy là vật hiến tế, là cái giá phải trả để xây dựng tình chiến hữu.
Và sau lễ ký kết ắt phải có tiệc tùng. Món ăn Tàu bày đầy bàn, sâm-banh Tây nổ lốp bốp và những tiếng chạm cốc lách cách, những lời chúc tụng lâm li.
- Thưa qúy vị, tuổi tôi cũng đã cao, nhiều lần tính chuyện nghỉ ngơi, lão giả an chi, chờ ngày giã từ cõi thế. Song vì những nghịch cảnh của cuộc đời, nỗi đắng cay của xã hội khiến tôi không đang tâm rời bỏ lý tưởng tự do, cứu khổ cứu nạn, tế độ chúng sinh được. Nay lại liên minh với quý chiến hữu do bà Lưu Li, nữ chủ của tự do, mệnh phụ, của vị anh hùng tuẫn tiết vì đại nghĩa Hoàng Quý Nhân lãnh đạo tôi nguyện ghé vai thích cánh cùng qúy vị gánh vác trọng trách của mặt trận, chiến đấu đến cùng cho mục tiêu cao cả của chúng ta. Mời bà Lưu Li tham gia Hồi Phong với cương vị phó thủ lĩnh, tôi cũng nhằm tuyển chọn cho mình một người kế vị tài năng, minh mẫn dũng cảm và xinh đẹp để duy trì được uy lực, trường tồn của tổ chức. Lễ ký kết mật ước này có thể gọi là lễ đăng quang của nữ hoàng Lưu Li. Tôi kỳ vọng một ngày không xa, bà sẽ trở thành thủ lãnh chính thức của Hồi Phong. Việc chuyển giao quyền hành sẽ được thực thi từ từ để đủ thời gian hiểu hết công việc, nắm vững tổ chức ngõ hầu điều khiển nó một cách thuần thục và hữu hiệu.
Hai Đức, Đỗ Thúc Vượng và cả Lili đều vỗ tay nhiệt liệt. Không có một quy tắc bảo mật nào phải mặt ra để ngăn chặn những cảm xúc ồn ào. Về hình thức, nó cũng giống như những bữa cơm khách thân tình, một đại tiệc mừng sinh nhật, hoặc lễ mừng thượng thọ của một ông chủ gia đình phú quý! Tuy nhiên cách đó không xa cũng đã hình thành một vòng lưới an ninh hỗn hợp của cả họ Chu lẫn công an chính hiệu. Có thể cả hai không hề biết nhau nhưng họ đều thầm lặng bảo vệ mục tiêu chung!
Lời đáp của Lili cũng chẳng kém phần hùng hồn và xúc động. Đôi chỗ lời lẽ còn hài hước, cử chỉ duyên dáng khiến đám cử toạ bé nhỏ phải ngạc nhiên và phấn khích. Bên trong người thiếu phụ này đã ẩn náu một năng khiếu bẩm sinh về sân khấu. Có lẽ đây là cơ may đầu tiên nó được đánh thức dậy để phát tiết ra ngoài. Dưới con mắt của tướng Đức, diễn viên này còn có thể làm cho mọi người ngạc nhiên hơn nữa. Vượng hoàn toàn thích thú. Anh phát hiện ra vợ mình đẹp hơn, mới hơn, sáng tạo hơn và... đáng yêu hơn. Có lẽ sức hấp dẫn của Lili là ở những yếu tố kỳ ảo đó...
Chu Bội Ngọc rất vui mừng vì bản mật ước vừa thành đạt đã bảo tồn gần như đầy đủ các điều khoản phù hợp với nội dung ông dự thảo. Nó vẫn đảm bảo cho ông thủ giữ những bí mật cơ bản của tổ chức Hồi Phòng. Bề ngoài ông tâng bốc bà Lưu Li như người kế vị đầy tín cẩn của mình. Nhưng với phương thức chuyển giao quyền hành từ từ, lão vẫn giữ trọn mọi quyết định tối hậu trong nội bộ và độc quyền liên hệ với thượng cấp qua những bộ mã khóa mà bà phó thủ lĩnh không được biết tới. Tuy nhiên, để gây uy tín cho người kế vị, lão đã thêm vào tiểu sử của bà Lưu Li một đoạn ngắn "Ngay khi tiếp nhận công vụ trong cơ quan an ninh Tổng thống phủ, bà Lưu Li đã bí mật cộng tác đắc lực với Hồi Phong qua mối liên hệ đơn tuyến với Chu Bội Ngọc, giúp cho tổ chức tránh được nhiều đòn ác hiểm của cảnh sát quốc gia giáng xuống bộ máy siêu chính phủ của cộng đồng người Hoa trên vùng Sài Gòn - Chợ Lớn". Nội dung này nhằm răn đe tính đố kỵ của đám cận thần đầy tham vọng đang lăm le đón nhận cây quyền trưởng chỉ huy của Chu Bội Ngọc. Mặt khác nó cũng làm cao giá thêm món hàng lão sắp sửa đem bán cho ngài Warrens.
Đã đến lúc Chu Bội Ngọc cảm thấy mình đủ khả năng đón nhận tín hiệu "OK" của Warrens. Lão quyết định triệu Bảy Dĩ đến một khách sạn sang trọng và kín đáo chuyên dùng để chiêu hiền đãi sỹ úy lạo cấp dưới mỗi lần họ lập được chiến tín li.
Lần này Dĩ không phải bịt mắt mà đi vào cửa chính rất đàng hoàng như một du khách sang trọng. Trước cửa tòa nhà được gắn tấm biển lớn: Phương Hoa Tửu điếm, chuyên nhận đặt tiệc, cưới xin, lễ hội... Trên lầu thượng bao giờ cũng có mấy phòng riêng đặc biệt dành cho các trò du hí như cờ bạc, ma túy, mãi dâm. Chủ quán bố trí lực lượng canh gác cẩn mật, đồng thời bỏ tiền mua chuộc những chức sắc có quyền thế trong vùng để đảm bảo cho những tổ quỷ bất hợp pháp này hành nghề phát đạt. Chu Bội Ngọc đã bao thuê hẳn một buồng riêng sạch sẽ với giá cao để dùng vào những cuộc tiếp khách quan trọng.
Bảy Dĩ được đón tiếp đến quán vào giờ đông khách. Một chiêu đãi viên xinh đẹp đưa y lên lầu năm. Chu đã chờ sẵn ở đây.
- Kính chào đại ca! Được gọi đến đây, tiểu đệ nghĩ đại ca có điều gì cần chỉ giáo.
- Lâu ngày anh em không gặp nhau, ta mời chú Bảy đi nhậu một bữa cho vui.
- Cảm ơn đại ca đã quan tâm đến thằng em. Tiện thể đệ cũng muốn hỏi món hàng đã chuẩn bị xong chưa. Ông chủ cứ nhắc hoài. Vốn đọng phải chịu lãi ngân hàng là cực lắm! - Dĩ dùng giọng phe phẩy phương lái để nhắc nhở Chu. Quả thực Warrens cũng đã nhiều lần hối thúc chuyện này.
- Hàng thì bao giờ cũng sẵn, chỉ e giá cả mắc quá ông chủ không chịu nổi.
- Cái giá mười lăm như đệ đề xuất là đại ca trúng to rồi.
Chu cười nhạt:
- Đâu có được. Tôi chọn cho sếp một cặp bài trùng phải nói là số dách, là Năm-bờ-oăn! Đáp ứng tất cả mọi yêu cầu của Langley. Muốn cho tổ chức chấp nhận sự tiến cử con phượng hoàng non thay con ngựa già đâu có dễ. Ta phải thuyết phục và chia sẻ quyền lợi cho bọn đàn em, riêng phần ta chẳng còn được bao nhiêu. Vì vậy ta buộc phải định lại giá lên hai mươi lăm. Muốn gì thì hiền đệ cũng phải có cái buộc xăng-ta trong vụ mua bán này chứ!
- Cảm ơn đại ca đã lo cho quyền lợi của đệ. Xong cái giá hai mươi lăm quá mắc, sợ ông chủ không đủ thẩm quyền chuẩn chi. Đưa lên thượng cấp sợ càng khó giải thích.
- Hiền đệ cứ đề đạt yêu cầu này với Warrens, ông ta sẽ biết cách moi trong các quỹ đen của CIA. Quốc hội đâu có phải thông qua mà sợ rắc rối. Thuận mua vừa bán, tôi đâu có ép giá qúy vị. Nên nhớ là món hàng này mua sớm ngày nào hay ngày đó. Chậm chân là vào tay kẻ khác đấy! - Chu làm cao.
- Xin đại huynh cho biết nhân vật kế vị đó là ai. Đệ phải biết rõ tiểu sử để trình lên thượng cấp.
- Việt cộng mới chuộng món lý lịch chứ "Xịa" thì thứ nào chẳng xài! Mèo trắng, mèo đen, miễn là biết bắt chuột.
- Bỏ mấy chục triệu đô-la ra mua con mèo mà chẳng biết trắng đen ra sao thì họa là điên!
Chu đưa cho Bảy Dĩ một bức ảnh màu bán thân cỡ 12x18 vừa chụp trong bữa tiệc ký kết mật ước Cặp mắt đa tình của Bảy Dĩ sáng lên:
- Đẹp quá! Chẳng thua gì Nữ hoàng Cléopâtre!
- Đáng hai mươi lăm triệu đô-la chứ?
- Nhưng còn tài năng, chiến tích?
- "Con cáo khôn ngoan đội lốt người", "Người đàn bà đi xuyên tường cư xá Overnight", "Con gà mái đẻ trứng vàng", "Tử thần của tình báo Vi xi"... đó là những biệt hiệu đồng sự tặng cho nàng!
Chu Bội Ngọc tô vẽ loè loẹt cho món hàng của mình khiến Bảy Dĩ phải khoái trá thốt lên:
- Tiểu thuyết quá ta thưa đại ca!
- Phải nói là huyền thoại mới đúng! Tuy vậy những truyền tụng trên cũng chưa lột tả đầy đủ bức chân dung kiêu hùng của nàng. Dương Thị Lưu Li sinh năm một chín năm mươi, con ông Dương Phú Tân quận trưởng An Phước tỉnh Diên Khánh Gia đình theo đạo Ki tô. Cả nhà ông Tân bị Việt Minh tàn sát năm một chín năm hai. Lưu Li sống sót được nhà binh Pháp đưa về thành phố, chuyển vào trại tế bần. Trường mồ côi dòng thánh Đa Minh đã nhận nuôi dạy cô bé đến tuổi trưởng thành. Ở tuổi mười sáu, Lưu Li được tuyển vào học trường đào tạo đạc vụ trực thuộc Nha Cảnh sát Quốc gia. Nàng tốt nghiệp loại ưu và được bổ nhiệm làm phụ tá an ninh đối ngoại dưới quyền trung tá cánh sát Hoàng Quý Nhân, ở cương vị này, nàng đã được tiếp xúc với nhiều chính khách, tướng lĩnh, doanh gia Hoa Kỳ. Với bộ óc nhạy cảm thông minh, nàng đã cung cấp được nhiều âm mưu đảo chính của đám dân biểu đối lập câu kết với đám tướng lĩnh đầu bò đầy tham vọng. Lưu Li cũng điều tra được nhiều vụ tình báo cộng sản nằm vùng, trong đó có một tay đầu bếp, một ả hầu phòng định đặt bom làm nổ tung cư xá Overnight. Nàng đã cộng tác với Hồi Phong và trở thành điệp viên chánh thức của bọn tôi từ năm một chín bảy hai. Khi Vi xi toàn thắng, Lưu Li ở lại cùng chiến đấu với người tình là nhà cách mạng quốc gia Hoàng Quý Nhân. Nàng vừa là phụ tá, là cộng sự vừa là người bạn đời của ông. Chồng tuẫn tiết, hy sinh vì đạo nghĩa, nàng đã trở thành tân lãnh tụ của mặt trận tự do, một phong trào khởi nghĩa rộng lớn, nỗi kinh hoàng của chính quyền cộng sản...
Sự tô vẽ của Chu Bội Ngọc đã vượt xa lời giới thiệu tiểu sử của Hai Đức. Chu còn tiết lộ thêm là giờ đây bà Lưu Li đã tái giá lấy ông Đỗ Thúc Vượng, một chính khách hàng đầu thiên hữu của mấy nền cộng hòa, người đề xướng những tuyên ngôn chống cộng hùng hồn nhất, người ở lại sống chết với mảnh đất này tham gia đội ngũ những chiến sĩ tự do, chống cộng đến cùng. Song Chu lại nghĩ rằng, để nguyên cái cương vị "bà quả phụ Hoàng Quý Nhân" có khi lại cao giá hơn.
Nghe Chu nói, mắt Bảy Dĩ sáng lên. Tên Hoàng Quý Nhân làm cho y càng tham xúc động. Không ngờ người đàn bà này lại là vợ Nhân, người bạn cũ vô cùng thân thiết của y. Lập tức Dĩ liên tưởng đến cái di sản qúy giá của Nhân để lại. Cánh mũi Dĩ phập phồng như muốn đánh hơi xem tổng hành dinh của Nhân ở đâu. Dĩ không ngờ rằng mũi tên thăm dò của y đã trúng liền hai đích. Nhằm vào Chu mà thấu đến tận Nhân tuy nhiên trước mặt Chu, Dĩ phải cố che giấu tình cảm bên trong để món hàng bớt tăng giá.
- Nghe đại ca nói thì nhân vật này xem ra cũng tạm được đấy!
- Tạm được là thế nào? - Chu hỏi với vẻ mặt phẫn nộ gay gắt - Trang nữ kiệt có thể ví với bà Trưng, bà Triệu nước Nam, Jeanne d'are nước Pháp, bà Giang Thanh nước Tàu, bà A-ki-nô nước Phi-luật-tân, bà Bút-tô Hồi Quốc... Liệu Warrens còn muốn gì hơn?
- Thưa đại ca, đệ nói tạm được chứ đâu phải ngài Warrnes. Trăm nghe không bằng một thấy. Đệ muốn nhìn tận mắt rồi mới có nhận xét cuối cùng.
- Ẳnh to bằng cái mẹt đấy thôi! Chưa rõ thì lấy kính lúp mà soi!
- Không, đệ muốn nhìn người thật bằng da, bằng thịt kìa! Món hàng vài chục triệu đô-la mà không đích mụe sở thị, kiểm tra chu đáo dễ mất đầu với sếp lắm!
- Thôi đi ông Mã Giám Sinh ơi! Thèm da thịt thì ta sẽ chiêu đãi chú em một chầu "nhất dạ đế vương" chứ muốn nhìn bà Lưu Li là chưa được đâu. Chú cứ đưa tấm ảnh và bản tiểu sử về cho ngài Warrens. Nếu Langley: "Ô kê" thì muốn gặp muốn nhìn, muốn quay phim, phỏng vấn gì cũng được. Nhưng lúc này thì nữ chủ không tiếp chú đâu.
- Thôi được! Ta có thể nâng cốc chúc mừng mặt bằng vừa đạt. Trên căn bản này, chúng ta nhất định đi tới đích.
Thế là sâm-banh nổ lốp bốp. Chu và Dĩ chạm cốc Hầu bàn bưng món nhậu vào. Hai anh em kết nghĩa vui vẻ ăn uống lai rai chừng một tiếng đồng hồ thì Chu đứng dậy.
- Mừng cho thành công của hai ta, tôi mời hiền đệ đêm nay nghỉ lại đây. Đám cung tần mỹ nữ sẽ đem lại cho chú em nhiều khoái lạc. Ta xin phép về trước.
- Trời! Đại ca không ở lại vui với thằng em sao? - Ta già rồi, răng rụng hết, thèm nhưng không nhai được!
- Chu ghé vào tai Dĩ nói nhỏ - Toàn loại sen ngó đào tơ mới tuyển ở nhà quê ra đấy!
Từ lâu lắm Bảy Dĩ mới có một đêm sống trong khách sạn đầy đủ tiện nghi với những trò giải trí xả láng. Y phải chui rúc mấy tháng liền trong những căn nhà tồi tàn không ti vi, không băng nhạc, băng hình. Buồng tắm, hố xí cũng chẳng ra gì. Hai đêm liền y liều mạng về nhà cứ thấp thỏm lo sợ suốt. Cuối cùng thì cũng phải chui xuống tầng hầm nằm với chuột, dán, thạch sùng... ở cái tổ quỷ lậu thuế này chẳng có gì sang trọng lắm, nhưng Dĩ cũng cảm thấy như được lên thiên đường rồi. Dĩ vẫy hai cô phục vụ lại và hỏi:
- Các em tên chi?
- Em là Hồng Nhạn, con nhỏ này là Cẩm Tú.
- Các em hiểu nhiệm vụ của mình chứ?
- Dạ hiểu. Cụ chủ giao cho bọn em phục vụ ông Bảy đêm nay.
- Cảm ơn. Các em được tuyển về làm việc ở đây lâu chưa?
- Dạ bọn em vừa ở quê ra.
- Tốt lắm! Đêm nào cũng phải tiếp khách chứ?
- Đâu có.
- Thế hàng ngày làm gì?
Hai cô lúng túng nhìn nhau.
- Dạ làm việc vặt thôi. Cụ chủ bảo chờ tiếp thượng khách. Dĩ vòng cánh tay ôm eo hai cô như để kiểm tra xem có đúng là hàng quý không.
- Các em định tiếp ta món gì đây?
- Ông Bảy thích món gì chúng em cũng chiều.
- Hồng Nhạn cho ta món "cá quả bỏ lò", còn Cẩm Tú thì chuẩn bị món "súp rùa Haiti"!
- Bọn em đâu có biết làm những món đó?
- Thế món "Bích tếch Mô-na-cô", món "Bánh nhồi thịt băm viên Mc Donald" có biết không?
Hai cô gái rú lên ôm nhau cười.
- Thưa ông, bọn em sợ món đó lắm, xin ông tha cho!
- Mới ở quê ra mà đã biết sợ kia à?
Chỉ vài phút sau, tay thạo đời này đã lật tẩy cái trò "nước vỏ lựu, máu mào gà" của Chu Bội Ngọc. Các cô phải xin lỗi.
- Thực tình bọn em cũng chẳng dám lừa ông, nhưng cụ chủ dặn phải tỏ ra ngây thơ để làm vừa lòng ông.
- Như các em quen ngây thơ để làm vừa lòng cụ?
- Cụ già rồi, cụ chỉ bắt bọn em biểu diễn để gây hứng... Cụ thích xem "tableau".
- Nhạt nhẽo thế thôi à?
Cẩm Tú thì thào vào tai Bảy Dĩ tiết lộ:
- Đôi lần cụ cũng dùng nhưng quanh đi quẩn lài vẫn món "chó già ninh xương".
Bảy Dĩ cười hả hả khiến hai cô cũng hưởng ứng như ngựa hí vang nhà...
Warrens đã nhận được bản tường trình của Lê Văn Dĩ về một thoả ước "cả gói" với Chu Bội Ngọc. Ông ta giật mình xúc động khi biết người phó thủ lĩnh của Hồi Phong lại chính là bà quả phụ Hoàng Quý Nhân. Nếu quả đúng như vậy thì mọi tiêu chuẩn của Langley nêu ra đều thoả mãn mà còn có phần vượt trội.
Chu Bội Ngọc còn đảm bảo cho sự trung thành đối với mọi cam kết bằng toàn bộ tài khoản của lão ở ngân hàng N.Y.B. Nếu lão phản bội thì CIA lập tức câu lưu tài sản thế chấp này để bồi thường cho hợp đồng.
Nhưng thế nào thì người lãnh đạo Viễn Đông vụ cũng vẫn phải kiểm tra lại sự kiện trên bằng những ăng-ten độc lập, những ống kính khách quan để đảm bảo an ninh tuyệt đối cho những chiến lược lâu dài trên toàn vùng.
Warrens bay về Washington phóng thẳng đến Tổng hành dinh CIA ở Langley, đặt bản hồ sơ trước mặt vị thủ lĩnh tối cao của cơ quan tình báo Trung ương Hoa Kỳ.
Liền sau đó, mười hai bộ óc điện tử của các cơ quan lưu trữ được lệnh phân tích các dữ kiện để xem có gì khập khiễng, mâu thuẫn trong bản tường trình của Bảy Dĩ hay không. Tất cả các dữ kiện được ghi trong bộ nhớ điện toán từ thời Diệm đến thời Thiệu đều được lục ra để đối chứng. Kết quả là không tìm ra vấn đề gì. Những điều khoa trương của Chu Bội Ngọc về người kế vị Dương Thị Lưu Li chỉ cốt gây những tác động tâm lý chứ không có ý bóp méo hay xuyên tạc sự kiện. Vì vậy nó vẫn đảm bảo tính lô gích và hoàn toàn thuyết phục được những bộ máy vi điện toán siêu cấp!
Hai ngày sau, thủ lĩnh của CIA đặt bút ký vào bản văn tự đoạn mại một trăm năm quyền sở hữu cơ quan tình báo Hồi Phong vạn biến cho CIA.
Đối với Warrens, đây là một chiến tích vĩ đại. Trong tay ông có thêm một đạo quân hùng mạnh. Thêm vào đó, ông đã gạt được bàn tay "người bạn đồng minh chiến lược tự nhiên" ra khỏi vùng kiểm soát rất nhạy cảm của họ mà không hay biết. Nếu điều khiển tốt bộ máy này, Warrens có thể làm ngược đường dây chỉ huy, cài cắm điệp viên của mình vào tổ chức của Vương Phúc Đạt ở những lĩnh địa khác. Như vậy cái giá hai mươi lăm triệu đô la quá hời!
Về đến Banville, Warrnes đã gửi điện mừng đến Chu Bội Ngọc và Bảy Dĩ về việc Langley phê chuẩn mật ước. Kể từ ngày ký, tổ chức Hồi Phong sẽ nằm dưới quyền điều hành của Viễn Đông vụ. Quyền lợi của họ cũng sẽ được đảm bảo ngay tức khắc. Ngân hàng N.Y.B. sẽ mở một tài khoản lớn ở Chi nhánh Banville để thanh toán và bảo lưu những khoản thu nhập bí mật của các nhân viên mới theo mã số đặc biệt. Những nhân viên hoàn thành công vụ với CIA sẽ được bảo tồn vô thời hạn quyền lợi của họ. Nếu họ bỏ mạng trong khi thi hành phận sự thì người thừa kế hợp pháp theo mã số sẽ được hoàn trả đầy đủ cả gốc lẫn lãi kèm theo khoản tiền tuất và trợ cấp gia đình được duy trì trong vòng hai mươi năm. Đương nhiên kẻ nào phản bội hoặc vô trách nhiệm để xảy ra thất bại thì sự trừng phạt cũng tương xứng với những ưu đãi kể trên. Về phương diện này, không một tổ chức tình báo nào trên thế giới có khả năng cạnh tranh được với CIA.
Song song với bức điện chúc mừng, Bảy Dĩ cũng nhận được mật lệnh của Warrens là phải tiến hành cuộc thẩm tra thêm xem bà Dương Thị Lưu Li có đích thực là vợ góa của cựu thủ lĩnh Hoàng Quý Nhân không. Viễn Đông vụ sợ rằng muốn được giá cao, ông Chu Bội Ngọc đã chơi trò quạ mượn lông công, gán cho người đàn bà này cái hư danh thì thật nguy hiểm. Hoàng Quý Nhân chết rồi, sao có thể xác nhận được cuộc hôn nhân không giá thú đó? Một việc làm tế nhị cần phải tiến hành khẩn trương, thận trọng và khôn khéo.