Săn Mồi

Chương 2: Giỏi rên không?

Trước Sau

break

Editor: L’espoir

*

Cùng là người mũi đao liếʍ máu như nhau, tất cả mọi người đều không phải có thể để Vu Ngật tùy ý lừa gạt giống như Pons.

 

Thẩm Chi không biết người đàn ông Trung Quốc trước mặt đang đóng vai trò gì ở đây nhưng cô biết, khi đôi bốt quân đội nặng nề kêu ‘kẽo kẹt’ bước lên cầu thang, toàn thân đối phương căng chặt lên.

 

“Vu, hãy đối xử lễ độ với khách của chúng ta.”

 

Giọng nói nhẹ nhàng và nhớp nháp, giống như một con rắn hổ mang chúa ẩn mình trong bóng tối.

 

Thẩm Chi bị bao phủ trong bóng tối không nhìn thấy mặt người nọ nhưng bàn tay duỗi tới đang đeo găng tay da màu đen tản ra hơi thở làm cô không thoải mái, trong hai hại có một nhẹ, bàn tay không bị trói buộc nhanh tay nhanh mắt túm lấy áo vest của người đàn ông Trung Quốc trước mặt.

 

Hai người đàn ông đều sửng sốt.

 

Găng tay da màu đen cứng đờ thu hồi động tác, tao nhã giống như không thuộc về nơi tràn ngập máu bẩn này.

 

Tiếng giày quân đội giẫm lên cầu thang lại vang lên, nhưng là đang đi xuống lầu.

 

“Là tôi hiểu lầm rồi. Vu, chiêu đãi quý cô xinh đẹp tiếp đi.”

 

Xuyên qua khe hở cánh tay của người đàn ông được xưng là ‘Vu’, Thẩm Chi nhìn thấy bắp chân được bọc trong giày quân đội của người nọ, tỏa ra ánh sáng lạnh băng như kim loại.

 

Thì ra là giả chân tay, thảo nào tiếng đi nặng như vậy.

 

Thẩm Chi còn thò đầu nhìn, bước chân đối phương lại dừng lại.

 

“Đúng rồi. Đừng vội vàng như vậy, chỗ này cũng không phải là chỗ tốt để làm việc.”

 

Vừa dứt lời, bốn phía nhà xưởng đều vang lên tiếng cười dâm tà.

 

Hai chiếc ngà voi treo dài một lần nữa được đưa về chỗ cũ, chó săn hú thét dần dần lắng xuống, vài cặp mắt chó ươn ướt mang theo tìm kiếm di chuyển đến nơi phát ra tiếng ‘ken két’.

 

Đó là tiếng Thẩm Chi bị nắm cổ tay ép đi theo, hai chân không tình nguyện cọ cọ trên mặt đất kháng nghị.

 

“Buông ra!”

 

Tính tình cô mãnh liệt lạ thường, vồ được bức tường thịt bịt kín trước mặt mình thì lập tức nhe hàm răng trắng cắn thật tàn nhẫn— người đàn ông này toàn thân cứng rắn, cắn một cái mà Thẩm Chi chỉ cảm thấy cằm mình đau nhức, tiếp theo cằm cô bị nắm ngẩng đầu lên, đôi môi đỏ mọng còn treo mấy sợi tơ bạc ái muội, đầu còn lại của sợi tơ nối với lồng ngực rắn chắc của Vu Ngật.

 

Cắn người.

 

Giữa hai mày người đàn ông nhíu lại một nếp gấp không kiên nhẫn, khóe mắt thoáng nhìn thấy mấy lính đánh thuê có khuôn mặt Châu Phi đang đuổi theo phía sau—

 

“Vu, có cần giúp không?”

 

“Hoa hồng có gai nhổ đi là được rồi, người đàn ông đích thực…” Người đàn ông khoác lên vai Vu Ngật làm tư thế đẩy hông: “Phải chinh phục phụ nữ trên giường!”

 

Người trong ngực ngược lại an phận, ngoan ngoãn rụt vào trong ngực, mái tóc dài che nửa mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt tràn ngập sợ hãi.

 

Bên cạnh nhìn lòng ngứa ngáy vô cùng, dáng người của người phụ nữ Châu Á so với họ mà nói khá là nhỏ nhắn, hoàn toàn là có thể ôm lên và ȶᏂασ…

 

Xinh đẹp như vậy, ȶᏂασ vào sẽ chặt đến bao nhiêu…

 

Bàn tay không an phận duỗi thẳng về phía người phụ nữ, còn chưa đu.ng vào sợi tóc, trước mắt mờ đi, lưỡi dao lạnh lẽo đã đặt trên cần cổ.

 

Tốc độ nhanh đến mức không ai thấy rõ động tác của Vu Ngật, chỉ thấy một tay hắn ôm người trong ngực, một tay khác chỉ cần nhích về phía trước nửa tấc là có thể lấy mạng người trong nháy mắt.

 

“Người của tôi.”

 

“Còn nhìn thêm nữa, móc mắt.”

 

“Nếu tay sờ chỗ nào, khẩu súng này, cũng đừng nghĩ tới việc giơ lên.”

 

Không ai dám khuyên, bởi vì họ biết, đó không phải là một trò đùa.

 

Ngoại trừ vị cấp trên kia, người trước mặt này từ trước đến nay không sợ bất cứ ai.

 

Vu Ngật giống như một con sói kiên nhẫn, thẳng đến khi người dưới con dao cứng ngắc gật đầu, thu hồi lưỡi dao sắc bén, một tay khiêng Thẩm Chi trong ngực, đi vài bước là lên lầu.

 

Tiếng hét chói tai của người phụ nữ vang vọng trong nhà xưởng trống trải, mấy người vừa bị hù đến sợ hãi nghe thấy vào tai, giống như móng vuốt cào tim họ.

 

—Đứng góc tường nghe trộm chắc không đến mức cắt lỗ tai chứ?

 

—Không phải chỉ nói rằng không thể nhìn, không thể đu.ng vào à.

 

Toàn thân Thẩm Chi bị treo ngược trên lưng người đàn ông, bụng mềm chống lên một khối xương cứng trên vai của đối phương, khó khăn cầm cự lên lầu ba, cô còn chưa kịp thả lỏng sức lực thì đã bị túm lấy gáy đẩy cả người vào phòng.

 

Nói là phòng nhưng thật ra đó chỉ là một gian phòng trống rỗng đơn sơ, một chiếc giường chỉ có đồ nội thất duy nhất, mùi hormone nam tính nồng đậm tràn ngập vào khoang mũi.

 

Cô dựa lưng vào cửa, hai tay ôm lấy ngực, vẻ mặt cảnh giác nhìn người đàn ông từng bước đến gần.

 

Một bước.

 

Hai bước.

 

Bàn tay to hoàn toàn hướng về phía mặt Thẩm Chi, trong lòng cô cả kinh, một giây sau bị bịt kín miệng—

 

Vu Ngật nghiêng tai dán lên cửa, chú ý động tĩnh ngoài cửa.

 

Ba người không muốn sống.

 

Hắn thu hồi động tác, chóp mũi chống lên người trước mắt, hơi thở ái muội quấn quanh, giống như muốn hôn lên bất cứ lúc nào.

 

“Lên giường không?”

 

break
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Thái Tử Tỷ Phu Và Cô Em Vợ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc