Editor: L’espoir
*
Đêm dài tối mịt mù không có một chút ánh sáng nào chiếu rọi, có một người phụ nữ cuộn mình trong căn phòng tối, đầu cô vùi vào gối, trên trán lấm tấm những hạt mồ hôi nhỏ, vô thức nỉ non, ngón tay nắm chặt chiếc chăn mỏng.
Thẩm Chi lại gặp ác mộng.
Cô luôn mơ thấy bản thân là một con voi.
Trước mặt là đao phủ hung ác, súng ống chĩa vào trên đầu nhưng chưa kịp bóp cò thì lưỡi đao sắc bén lưu loát rơi xuống, ‘xoảng’ một cái đầu lăn xuống, máu chảy đầy đất, vòi voi thô dài bị chặt ra và ném sang một bên, ngà voi trắng sứ được khiêng lên vai hung thủ như một chiến tích.
Cô không có công cụ đào đất hay tấn công nên chỉ có thể nửa quỳ trên mặt đất, trên cổ trống rỗng không có cái gì cả, giống như một tấm bia trầm mặc.
Bốn giờ sáng, Thẩm Chi bị ác mộng dọa tới mức bừng tỉnh, cô lấy điện thoại ra chuyển ảnh nền, là một tấm ảnh chú voi Châu Phi con còn chưa mọc răng.
Cô im lặng nhìn vài giây sau đó kiểm tra hành lý và vé máy bay, lên máy bay đến Kenya vào sáng sớm.
Sau khi hạ cánh, cô tùy tiện tìm một nhà hàng địa phương, cuối cùng lướt nhìn tin nhắn đang oanh tạc trên điện thoại di động, thuận tay trả lời vài câu rồi bỏ vào túi.
Trong không khí tràn đầy mùi bùn đất ẩm ướt, chỉ cần hít một hơi thật dài, sau khi thở ra hít lại vào đã cảm thấy hơi thở sẽ sạch sẽ giống như bầu trời Đông Phi.
Hành trình bay mấy chục tiếng đã khiến Thẩm Chi đói lả người, ngay cả Sima nhạt nhẽo trong miệng cũng nhai ra vị ngọt không phải của bột ngô và sắn— nếu lờ đi những ánh mắt tràn ngập dò xét xung quanh.
Cô gái Châu Á xinh đẹp, ăn mặc đẹp đẽ, một mình đi trên đường phố Châu Phi, bọn họ đều đang nhao nhao đoán già đoán non thân phận của Thẩm Chi.
Kenya vào mùa mưa không chỉ là một thiên đường cho các con bạc và những người yêu thích vùng đồng cỏ Đông Phi, mà còn thu hút nhiều thương gia mua đá quý và các nhà bảo vệ động vật hoang dã.
Chỉ là không biết cô gái trẻ tuổi người Châu Á này đóng vai trò gì trong đó? Họ thầm nghĩ trong lòng.
Sima không hẳn là ngon cũng không quá khó ăn, Thẩm Chi chọn nhặt đậu xanh và thịt đà điểu trên đĩa, chào hỏi chủ quán là người đàn bà Châu Phi nhiệt tình xong, đưa mấy tờ tiền tệ Kenya rồi vội vàng rời đi.
Hướng cô đang đi là thị trường chợ đen lớn nhất ở Kenya, nơi có vô số hoạt động buôn bán động vật hoang dã ngầm, ngà voi săn trộm được buôn lậu từ các khu bảo tồn thiên nhiên ở Trung Phi hoặc Đông Phi đến các cảng Ấn Độ Dương ở Kenya hoặc Tanzania, sau đó sẽ được vận chuyển đến các khu vực khác.
Hướng lưu thông chính của nó chính là quốc gia nhập khẩu ngà voi hợp pháp duy nhất trên thế giới.
Gương mặt Châu Á của Thẩm Chi nhanh chóng thu hút sự chú ý của rất nhiều thương nhân, họ nhe răng trắng, vẻ mặt tham lam xảo quyệt: “Người Nhật?”
Hầu hết những vị khách có khuôn mặt Châu Á đều không thể nói tiếng Swahili, đối phương phối hợp chuyển sang tiếng Anh, ngôn ngữ thứ hai của địa phương.
Thẩm Chi liếc nhìn kỹ túi vải đen mà đối phương đang đeo, gật gật đầu.
“Ngài? Nhìn vào hàng tốt?”
Túi vải màu đen được cởi xuống, các ŧıểυ thương keo kiệt mở một lỗ nhỏ ra, để lộ hai chiếc ngà voi trắng tinh cong queo, có mùi máu tanh nồng nặc, phần gốc còn dính đầy thịt voi…
Thẩm Chi cố gắng chịu đựng sự ghê tởm, ra hiệu cho đối phương lấy ra: “Thứ này mà cũng gọi là hàng tốt?”
Giọng điệu lạnh băng ngậm chứa khinh thường, hai tay ôm lấy, làm đủ bộ dáng: “Sao mà tôi nghe nói, mấy ngày trước có người ở chợ đen làm chuyện lớn cơ mà.”
“Cái ngài nói, là ở phía bên kia trong công viên Đông Tsavo…” Thương nhân Châu Phi cảnh giác ngậm miệng, nhìn xung quanh hai lần, ra hiệu cho Thẩm Chi: “Ngài theo tôi, đi lối này này.”
Nhà máy cũ nát như bị bao phủ trong làn khói mốc đen, Thẩm Chi từ đằng xa đã bị mùi máu tươi nồng nặc xộc đến nhíu mày, đối phương đắc ý nhướng mày: “Đồ tươi.”
Dùng súng ở Kenya là hợp pháp, bên ngoài nhà máy do hai người da đen vạm vỡ trông coi, bên trong và bên ngoài đầy những gương mặt địa phương bận rộn, những thứ Thẩm Chi muốn đều được họ coi như kho báu, treo trên chỗ cao nhất của nhà máy, ở dưới nuôi hơn chục con chó săn hung ác, mắt chó đỏ thẫm, tựa như có thể làm thịt người.
Quả nhiên là tươi, vừa mới xử lý xong, nửa cái đầu voi khổng lồ và vòi voi thô dài buồn bã bị ném vào trong bầy chó săn, gặm cắn chỉ còn lại một mảng da.
Cô gặp được Vu Ngật ngay chính trong hoàn cảnh này, một khuôn mặt cực kỳ hung dữ. Mặc dù bị ánh nắng mặt trời ở Kenya phơi nắng thành màu lúa mạch, nhưng đường nét quen thuộc lộ ra độ cong thân thuộc— đây là người đàn ông trẻ tuổi người Châu Á, rãnh lưng lõm sâu thành hình tam giác ngược, quai hàm căng chặt thành một đường đều bằng mép tai voi, ánh mắt sâu thẳm nhìn sang, cánh tay cơ bắp căng phồng hơi giơ lên, bàn tay rộng lớn cầm súng, mơ hồ có gân xanh nổi lên.
Người bán hàng kia tỏ ra rất tôn kính hắn, kèm theo là một tràng giải thích hồi lâu, người đàn ông nhìn lướt qua Thẩm Chi từ trên xuống dưới, hơi gật đầu: “Đi theo tôi.”
Không có trọng âm, không thể phân biệt được là người nước nào.
Cầu thang được giấu ở nơi trong cùng của nhà máy, cũng có một người đàn ông cường tráng đang cầm súng canh giữ, hai anh em tốt cùng nhau chạm vào vai Vu Ngật, ánh mắt nhìn Thẩm Chi ẩn giấu sự thèm muốn: “Khách? Đã lục soát người chưa?”
“Lục soát rồi.”
Bóng người cao lớn chắn trước mặt cô, cười như không cười: “Pons, tôi đã lục soát qua rồi, cậu còn muốn lục soát lại sao?”
Tim Thẩm Chi run lên, bỗng nhiên ý thức được người đàn ông trước mặt không đơn giản như vậy.
Hắn rõ ràng còn chưa từng chạm vào một ngón tay của mình, vì sao lại nói dối?
Thể hình của người đàn ông cường tráng đang cầm súng còn vạm vỡ hơn Vu Ngật một vòng, nghe vậy mới thỏa hiệp nhường đường.
Cũng không biết rốt cuộc là có địa vị gì.
Khi lên lầu Vu Ngật khá để tâm, chỉ cảm thấy người phía sau bất giác căng thẳng người, thở nhẹ, suy cho cùng vẫn còn ngây ngô non nớt, giống như con khổng tước nhỏ đang xông nhầm vào loài thú ăn thịt hung mãnh.
“Đến rồi.”
Tốc độ của người đàn ông cực nhanh, nhảy lên dây thừng treo lơ lửng giữa không trung, cơ đùi căng chặt, hai chân co lên rồi mạnh mẽ đạp xuống dưới, bánh xe chở toàn bộ trọng lượng của hắn khẽ di chuyển, thiết bị treo ngà voi phát ra một tiếng ‘keng két’, chậm rãi di chuyển về phía hai người họ.
Chó săn bên dưới kích động sủa điên cuồng, nước dãi đáng sợ phun ra theo những chiếc răng nanh đã làm thành.
Đây là răng của một trong những con voi Kenya nổi tiếng nhất trong Vườn quốc gia Tsavo East.
Nó cũng từng được xem là con voi lớn nhất còn tồn tại trên thế giới.
Ba ngày trước, nó được phát hiện đã chết trong tự nhiên, những kẻ săn trộm đã cắt toàn bộ đầu của nó để đảm bảo sự toàn vẹn của ngà voi, chỉ còn lại một xác voi không đầu đầy giòi ruồi.
Thẩm Chi nhìn nó như bị mê hoặc, nhẹ đỡ chân, muốn sờ sờ vào hàm răng khổng lồ khiến vô số người tham lam mà đến đây.
Vu Ngật dừng lại, giữa hai hàng lông mày nhíu lại một nếp gấp nhỏ.
Hắn không ngăn lại.
Cho đến khi cổ tay trắng mịn của người phụ nữ vươn ra, để lộ một hình xăm con voi lóe lên và một chuỗi các chữ cái bên dưới.
Sheldrick Wildlife Trust.
Sheldrick Wildlife Trust, một trong những trại mồ côi voi nổi tiếng nhất trong khu vực, được giải cứu khắp Châu Phi, những con voi con mồ côi từ khắp Châu Phi vì săn trộm, hay nguồn nước cạn kiệt, xung đột giữa cha mẹ và con người, chỉ cần trả $50 một năm cho một khoản phí nhận nuôi là bạn có thể nhận nuôi một chú voi tại đây.
Nó cũng có một cái tên rất mỹ miều, được gọi là nơi trú ẩn an toàn cho voi và tê giác.
Người đàn ông vẫn luôn thuận theo giống như dã thú đang ngủ đông nhào tới, một tay nắm lấy bàn tay đang vươn ra tàn nhẫn kéo qua, ‘rầm’ một tiếng đẩy cô lên tường dán người lên, hai khuôn mặt cách nhau không quá nửa ngón tay, khàn giọng gầm nhẹ: “Ai bảo cô xăm hình này tới?! Không muốn sống nữa à!”
Thế mà hắn lại nói tiếng Trung.
Dưới lầu có người nghe thấy động tĩnh, duỗi đầu nhìn xung quanh: “Không có gì chứ?”
Khóe mắt của Vu Ngật thoáng nhìn, thuận thế ôm người vào trong ngực.
Trốn cũng không trốn thoát, hô hấp nóng rực của người đàn ông phả vào bên tai: “Không có gì, vị khách nữ này quá đẹp, không kiềm chế nổi.”
Xung quanh truyền đến tiếng cười mập mờ ồn ào, Thẩm Chi khuất nhục đỏ mặt, nhận được một lời cảnh cáo: “Muốn sống, chịu đựng.”