Rời khỏi thành trại Cửu Long, trời vừa chập choạng tối.
Thư Yểu nhanh nhẹn trèo lên xe, đội mũ bảo hiểm rồi khởi động máy chỉ trong một nốt nhạc.
Ngoảnh đầu nhìn lại, Thành Cửu Long sừng sững ở cuối con đường nhỏ hẹp, tựa như một hang ổ ma quái, và cũng sừng sững giữa lòng Hồng Kông đang quay cuồng trong giông bão. Ánh đèn nhấp nháy kia hệt như một con mắt đang chớp mở, lặng thinh dõi theo cảng Victoria xa xăm, cũng như nhìn chăm chú vào bóng lưng cô đang khuất dần.
Giữa muôn ngàn ánh đèn, ai biết được người cô đơn, buồn bã nào đang mở radio, lặp đi lặp lại ca khúc: “Trong mưa lạnh gió buốt, bao nhiêu phù hoa chỉ là giấc mộng. Từng một thời vạn tía nghìn hồng, theo gió thổi bay rụng, ngoảnh đầu nhìn lại, yêu thương cũng tựa như mây khói, năm tháng như nước chảy qua chẳng để lại dấu vết…”
Tiếng hát buồn bã, phiêu diêu đêm nay từ từ ngân dài, hát không hết bao nhiêu trai gái si tình nơi chốn hồng trần xứ cảng, bao lần gió xuân thổi qua rồi chuyện cũ hóa hư không, cùng với bao nhiêu mối tình thù dây dưa không dứt.
“Thương xót cánh hoa phiêu bạt, giữa cõi đời không nơi nương tựa, mưa gió bão bùng ta nào có sợ chi, chỉ cầu được say cùng người, mặc kệ mưa quất gió táp vẫn lặng câm, giống như chính ta vậy.”
Từng lời từng chữ, như đang kể lại một chuyện tình phong nguyệt chẳng thấy đâu là khởi đầu hay kết thúc.
Tiếng mô-tô gầm rú tựa như tiếng thú hoang gầm thét, xuyên qua màn mưa, tạt nước văng tung tóe lên người một thằng nhóc tóc vàng mặc áo xanh đang đứng dặt dẹo dưới cột đèn. Cái hàm răng vàng khè ngậm điếu thuốc, nó chửi thẳng vào chiếc xe mô tô đang khuất dần: “đ*t mẹ mày con đĩ, chạy gấp đi gặp con mẹ chết của mày à!”
Phía đông Thành Trại Cửu Long là khu ăn chơi nổi tiếng, nơi tiêu tiền như nước của Hồng Kông. Màn đêm buông xuống vẫn đèn đóm sáng choang, người ra kẻ vào tấp nập ở các hộp đêm, ánh đèn hồng nhấp nháy ở các tiệm hớt tóc, sàn nhảy thì ca múa rộn ràng, cả một con phố không hề ngủ yên.
Các cô nàng giang hồ thoa son trát phấn, trai bao ưỡn ẹo làm dáng. Mấy tên du con quấn lấy cô nàng chân dài dưới ánh đèn, bóp ngực trước rồi sờ mông sau, quả đúng là một thằng cha dâm dê. Ăn đậu hũ chán chê xong lại mặc cả tới lui, một tờ “cá đỏ” (1) bị trả xuống còn một nửa. Không đồng ý, hắn ta liền phun nước bọt chửi: “Mày bị khùng à! Mở hàng cho mày đó, đừng có được đằng chân lân đằng đầu, làm ăn phải giữ mối lâu dài, bớt chút đi một lần sinh hai lần quen chứ.”
Cô nàng chân dài đó là Bắc Cô (2), tính tình nóng nảy, bộc trực, mở miệng ra là giọng địa phương Đại lục: “đ*t mẹ cái thằng ranh con, lề mề như đẻ cùng một mẹ vậy, cái cọng giá bé bằng đầu kim mà cũng dám đến chiếm lợi của bà mày à?”
Một tràng xô đẩy, lại là một tràng tiếng chửi rủa vang trời.
Bên khung cửa sổ mở đôi đối xứng, khói thuốc lượn lờ bao phủ khắp phòng.
Mọi người vừa chơi mạt chược vừa hút thuốc, trông vô cùng khoái chí. Những tay chơi lão luyện thậm chí chẳng cần nhìn bài, chủ yếu dựa vào cảm giác “sờ” mà thôi. Mỗi quân bài có hoa văn khác nhau, sờ một cái là lập tức a lên một tiếng, rồi làm một hớp trà lạnh để giảm bớt hỏa khí mới mở miệng: “Hồng Trung! Ù rồi!”
Thư Yểu chạy xe xuyên qua các con phố, đi thẳng tới khu Đông.
Đến nơi, cô ném phịch chiếc mũ bảo hiểm xuống, mái tóc đen tung bay theo gió, rồi nhấc chân đá mạnh vào cánh cửa trước mặt.
“—Rầm!” Cánh cửa bị một chiếc chân trắng muốt đá tung, ánh sáng trắng lóa cả mắt.
Cả phòng mạt chược đều im bặt. Mọi người ngước mắt nhìn lên, thấy là Thư Yểu, ánh mắt bọn họ ngay lập tức cụp xuống.
Khu Đông này toàn là một lũ đàn ông hôi hám, một đám lưu manh da^ʍ đãиɠ già đời. Thế nhưng, trước chiếc chân trắng nõn duỗi ra kia, chẳng ai dám nhìn lâu, sợ rằng rơi cả tròng mắt.
Cô đi giày cao gót nhọn, khoác trên mình chiếc áo choàng da, làn da trắng như tuyết, môi đỏ rực, tươi tắn và sắc lạnh. Cô đến thật uy phong lẫm liệt: “Tôi muốn gặp Lý Hành.”
“Đại ŧıểυ thư—” Một người run rẩy bước lên, đưa cho cô một điếu thuốc Marlboro và móc ra chiếc bật lửa kiểu Tây mới toanh: “Gió lành nào đưa cô đến đây thế, chỗ này dơ bẩn lắm, đừng để vấy bẩn mắt Đại ŧıểυ thư…”
“Đại ŧıểυ thư?” Thư Yểu chẳng thèm liếc nhìn anh ta, cười khẩy một tiếng đầy chế giễu: “Trong mắt các người còn có tôi là Đại ŧıểυ thư sao? Chẳng phải đều đã nhận một con chó làm chủ rồi à? Vẫy vẫy cái đuôi, là đã muốn dập đầu quỳ lạy rồi.”
Lời này vừa thốt ra, sắc mặt mọi người trong phòng đều thay đổi. Người cầm điếu thuốc tay run lên bần bật, trừng mắt liên tục liếc về phía sau, miệng giật giật định nói đỡ cho đại ŧıểυ thư, nhưng Thư Yểu lại ngẩng cao đầu, đến khóe mắt cũng không thèm dành cho anh ta một cái liếc.
“Xin lỗi, làm ơn tránh ra một chút.” Một giọng nói cực kỳ trầm thấp lạnh nhạt vang lên từ phía sau, giống như một cây đàn cổ, bỗng dưng bị ai đó gảy nhẹ một dây.
“Ồ — Chó đến rồi à?” Thư Yểu chẳng hề sợ hãi nửa lời.
Cô quay đầu lại, đôi mắt long lanh quyến rũ ánh lên đầy vẻ châm chọc, ngước cằm lên nhìn anh.
Người vừa đến có thân hình cực kỳ cao ráo, lưng thẳng tắp, mặc chiếc áo sơ mi trắng cùng quần đen. Cúc áo được cài nghiêm chỉnh, kín kẽ tới tận chiếc trên cùng, che đi một nửa yết hầu, khiến anh trông vừa trông lạnh lùng vừa toát lên vẻ cấm dục.
Chỉ có điều, trên gương mặt trắng trẻo, tuấn tú đó lại có đôi lông mày kiếm bay vút vào thái dương, cùng với đôi mắt dài, sắc lạnh. Khoảng cách giữa hai đầu lông mày rất gần, không thể che giấu được tham vọng ngập tràn khắp người. Con ngươi đen láy, sâu thẳm, bao bọc lấy những ham muốn, tham lam khó nói thành lời.
Ngay tại khoảnh khắc này, đôi mắt âm u khó tả, sâu không thấy đáy đó đang bất động, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào cô.
Thư Dao chợt nghĩ đến con chó dữ đang ẩn nấp trong bụi cỏ hoang, âm thầm rình rập con mồi của nó.
Quả nhiên là một con chó!
Cô cười khẩy một tiếng lạnh lùng: “Nhìn nữa là móc mắt anh ra đấy!”
Cô trừng mắt nhìn anh đầy hung dữ, trông hệt như một con mèo hoang cáu kỉnh.
(1)“cá đỏ”: tờ 100 đô Hồng Kông
(2) “Bắc Cô”: từ thường dùng ở Hồng Kông để chỉ phụ nữ từ đại lục Trung Quốc sang làm nghề mại dâm