Thường Bình Ngô trước đây không hề dính líu tới việc buôn bán ma tuý, điều này thuộc phạm vi cấm kỵ của ông ta. Với độ hot của ông ta trong làng giải trí thì chỉ cần một chút liên quan tới ma tuý thôi cũng có thể bị xử bắn. Pháp luật xử lý rất nghiêm khắc đối với các vụ việc liên quan đến ma túy, chỉ cần không dính dáng vào ắt sẽ không có vấn đề gì hết.
Có lẽ ông ta đã đụng đến ma túy trong vài tháng gần đây, thế lực của Kiều Dĩ Thương gần như áp đảo ở Tam giác vàng. Một khi những kẻ liều lĩnh này nhập lậu vào Quảng Đà, việc một người giết ba người sẽ không thành vấn đề. Thường Bình Ngô nhận ra rằng Kiều Dĩ Thương sẽ sử dụng những con ngựa này để một mũi tên bắn hai con chim, không chỉ để kiếm tiền ma túy của Tam giác vàng, mà còn để chấm dứt quyền lực của ông ta ở Quảng Đà.
Ở mỗi tỉnh đều có xã hội đen. Trong số đó, phía bắc có Hà Tô và Đông Bắc được gọi là Song Bắc Vương, nam có Quảng Đà và Vân Giang, được gọi là hổ Nam Hoa và Điền Lang. Giang hồ gọi tên có quy tắc. Các cái tên đẳng cấp nhất trong giới lần lượt gồm Vương, Hổ, Lang, Long. Hầu hết trong số đó đều dính líu đến ma túy, trên tay họ nắm giữ rất nhiều sinh mạng. Cấp thứ hai gồm Ca, Xà, Gia có thể nuôi một tay sai và một cô nhân tình, ăn ngon mặc đẹp, nhưng muốn thống trị một tỉnh, một thành phố thì sức nặng còn lâu mới đủ. Trong tay nhiều nhất là một vài hộp đêm và sòng bạc. Vốn đầu tư mạo hiểm liên quan đến ma túy quá cao và muốn chơi lớn thì phải có địa vị.
Kiều Dĩ Thương cưới Thường Cẩm Hoa để hãm chân Thường Bình Ngô, suy cho cùng nhà họ Thường chỉ có dòng dõi gốc rễ này, nhưng Thường Bình Ngô dường như không quan tâm đến quyền lực và con gái, ông ta không thể để mất người trước, chưa kể hai bà vợ lẽ thứ hai và thứ ba, cả hai đều có thai, địa vị của Thường Cẩm Hoa tụt dốc thảm hại.
Cô ta ngay từ đầu đã không chịu nghe lời khuyên răn, đành phải chèo thuyền ngược dòng. Từ khi con gái rời xa vòng tay của mình, trở thành con tin của Kiều Dĩ Thương, mê muội anh ta thì ông đã không còn quan tâm đến sống chết của cô con gái này nữa.
Ông chủ Đồng trên tay mở một chai rượu nɠɵạı khác: “Thứ năm tôi sẽ xác nhận với ông về chuyến hàng. Tôi sẽ không kiếm lời cho ông, mà chỉ làm một việc nhỏ. Sau này, tôi sẽ phải dựa vào ông hỗ trợ tôi khi kinh doanh tại đây.”
Thường Bình Ngô cười và nói rằng điều này là chắc chắn, con đường thương nghiệp quốc doanh của Hải Châu đều là bạn của tôi, không có gì là không thể.
Tôi yếu đuối tựa vào lòng ông ta, vạch cổ ông ta ra làm nũng: “Lão gia, ông mỗi ngày đều ở cùng tôi trong nhà, hãy hoãn chuyện làm ăn của ông lại đi nha.”
Thường Bình Ngô nhéo mặt tôi: “Thường phủ là nơi tôi làm ăn. Đó là nguồn vốn liếng của tôi.”
Hai mắt tôi sáng lên: “Ấy thế mà tôi lại chẳng thấy một doanh nhân nào đến.”
Ông ta cười lớn: “Để cho em xem mọi thứ và những người khác cũng có thể nhìn thấy, công việc làm ăn của tôi vẫn an toàn chứ?”
Tôi nới lỏng cổ ông ta, nói: “Ồ, thưa ông, đây chỉ là để đề phòng tôi rồi, vậy tôi không thể rời đi hay sao, để không làm cho ông nghi ngờ.”
Tôi giận hờn quay lưng lại, mặt gục xuống, ngón tay ông ta quấn lấy mái tóc dài của tôi mâm mê mái tóc một hồi, tôi vẫn phớt lờ ông ta, tôi liếc nhìn ông ta rồi dùng sức rút đầu ngón tay ra. Ông chủ Đồng đang ở bên cạnh không nói lời nào, ông ta nhìn tôi với điếu thuốc trong miệng.
Tôi rất quyến rũ, và điều đó làm cho cánh đàn ông cảm thấy đau khổ nhất, Thường Bình Ngô thực sự không thể chịu đựng được, giọng nói của ông ấy chứa đựng sự quan tâm bất đắc dĩ: “Làm thế nào để dỗ dành em thôi không giận hờn nữa đây.”
Tôi quay mặt đi, nửa đa tình nửa quyến rũ: “Muốn làm cho tôi vui thì đơn giản lắm. Từ nay về sau không một bà vợ lẽ nào được phép vào phòng làm việc, chỉ có tôi mới có thể. Tôi luôn có nhiều đặc quyền hơn, nếu không chị Thẩm và chị Tô sẽ dựa vào bụng của họ bức chết tôi mất, lẽ nào không muốn tôi sống sao? Tôi sẽ ấm ức lắm ấy.”
Mùi hương của tôi xộc nhẹ vào mũi ông ta: “Đến lúc đó tôi sẽ giống như bà già xấu xí, dọa ông sợ chết khiếp cho mà coi.”
Ông ta bị tôi làm nhột, há mồm cắn ngón tay tôi: “Thôi được rồi, phòng làm việc này từ mai trở đi chỉ có em mới có đặc quyền được phép ra vào, tất cả những người khác đều không được phép.”
Tôi vừa rơi nước mắt vừa mỉm cười, sà vào vòng tay ông ta một lần nữa: “Ồ, lời ông đã nói tuyệt đối không được nuốt lời đó, lời hứa đáng giá nghìn vàng mới xứng đáng mặt đàn ông thời nay, còn cái thứ lừa gạt cả đàn bà con gái thì tiền đồ không khá lên được đâu.”
Ông chủ Đồng liếʍ môi đầy ẩn ý: “Ông Thường cũng chỉ muốn lấy lòng đàn bà mà thôi.”
Ông ta xua tay: “Không sao. Tính cách Hà Linh San có phần hơi trẻ con. Tôi lúc đầu rất chán ghét, nhưng không biết tại sao, giờ lại tôi rất có hứng thú với cô ấy, muốn ăn sạch cô ấy.”
Tôi đắc ý và nói rằng điều này thật đê tiện.
Vẻ mặt của ông ta chùng xuống: “Ồ? Thật đê tiện khi nói rằng tôi cưng chiều em, đúng không.”
Tôi há mồm thở dài một hơi lan tỏa trên mặt ông ta: “Đàn ông không đê tiện, đàn bà không yêu.”
Ông ta véo mạnh vào mông tôi: “Miệng huyên thuyên.”
Tôi úp mặt vào ngực ông ta, rồi liếc nhìn ông chủ Đồng, người đang ở phía đối diện, trong mắt có vài phần cảnh cáo và sự lạnh lùng, ông ta đúng là tọc mạch, nếu tôi ở đặc khu, tôi nhất định sẽ cố gắng tìm cách xử lý ông ta, nhưng tôi có rất ít mối quan hệ ở Hải Châu. Dưới tai mắt của Thường Bình Ngô cũng không dám làm càn.
Ông ta trước sự mờ ám của tôi thì ngoảnh mặt làm ngơ coi như không nhìn thấy, khi sân khấu tràn đầy băng khô, màn sương trắng dày đặc còn đọng lại trong ánh đèn mờ ảo. Hàng chục chàng trai vạm vỡ ôm một cô gái đầy mê hoặc và nóng bỏng trên vai, tựa như một vị nữ thần Ai Cập huyền bí. Một người phụ nữ với chiếc cổ thon dài trắng nõn quấn quanh một con rắn, đang ngồi trong một tư thế gợi cảm và duyên dáng, với chiếc khăn che mặt màu vàng che gần hết khuôn mặt, chỉ để lộ một đôi mắt nịnh nọt mời gọi, cô ấy đang quyến rũ một người đàn ông bằng sự mê hoặc của cô ấy.
Những chùm ánh sáng chói lọi rơi vào người cô ấy, và tiếng la hét xung quanh sàn nhảy lần lượt hét lên, đốt cháy bầu không khí lên đến cao trào trong vài giây, ông chủ Đồng tự nhiên tránh ánh mắt của tôi và quay lại nhìn trên sân khấu.
Người đàn ông vừa được thăng chức phó chủ tịch đã đích thân mang một đĩa hoa quả lớn đặt lên bàn trước mặt tôi, ông ta không làm gì khác ngoài việc thể hiện lòng trung thành của mình. Ông ấy biết rất rõ rằng nếu không có tôi, vị trí phó chủ tịch sẽ không nằm trong tay ông ấy trong vài năm nữa. Thường Bình Ngô thích những người đàn ông có thủ đoạn độc địa, chẳng hạn như Kiều Dĩ Thương. Anh ấy coi trọng năng lực của mình, mà không phải nịnh hót, nếu muốn thăng quan tiến chức, sự nghiệp lên như diều gặp gió, chỉ còn cách bám lấy chân tôi mà thôi.
Tôi cười với ông ta: “Chim khôn chọn cây mà đậu. Người khôn chọn chủ mà thờ.”
Con rắn ngoằn ngoèo da thịt, trượt xuống ngực cô gái, uốn éo đến eo và bụng cô. Nó há miệng và cắn vào váy của người phụ nữ. Với một lực kéo mạnh, chiếc váy ngay lập tức bị xé làm đôi, để lộ ra thân hình đàn bà xinh đẹp. Những người đàn ông bên dưới hét lên đòi cô quay lại và dang chân ra, điên cuồng ném tiền xuống sân khấu. Vài người đàn ông mạnh mẽ nâng cô ta lên cao, như thể bị đóng đinh vào cây thánh giá và để ai đó tàn sát. Họ đang cố gắng dang rộng chân tay cô ta ra. Hiệu ứng hình ảnh mạnh mẽ khiến khung cảnh sôi động trở lại, người phụ nữ bị ném xuống mép sân khấu như bị giam cầm, để khách mời ăn hiếp, lăng nhục.
Một anh chàng chỉ tay vào đám đông xung quanh mình: “Đừng có cướp của tôi! Tôi sẽ trả tiền đêm nay!”
Cổ tay anh ta đep chiếc Vacheron Constantin sáng loáng.Một người đàn ông cường tráng đã tiếp quản và kiểm tra tính xác thực đưa cho vệ sĩ đứng trên khán đài, người đàn ông cởi quần dài bò lên người cô gái, gác hai chân thon dài của cô ta lên vai anh ta. Hành động khiêu dâm như vậy nhanh chóng khơi dậy sự bất mãn của người khác, bạo loạn và cạnh tranh nổ ra, con rắn bị bỏ quên trong góc, không ai nhìn thấy nó đang bò trên khối xây về phía cô gái, và chui vào chân cô ta.
Tôi kinh ngạc che miệng, đồng thời cô gái nhận thấy có điều gì đó không ổn, cô ta cúi đầu xuống và nhìn thấy đầu rắn vẫn đang cố gắng tiến vào sâu, cô ta sợ hãi đến mức tái mặt và la hét. Đó là một buổi biểu diễn, các tờ tiền được ném mạnh hơn, người đàn ông nói rằng chỉ cần tiến vào được một nửa, anh ta sẽ trả hết sáu trăm triệu đồng.
Tôi quay đầu lại nhìn Thường Bình Ngô, ông ta vẫy tay ra hiệu cho người vệ sĩ để cho người đàn ông cường tráng đợi một lúc, người phụ nữ không thể nhịn được sẽ đưa cô ta xuống.
Trong mỗi giây ở lại của cô ta, vô số tiền đập vào khuôn mặt đau đớn và méo mó của cô ta. Danh tiếng của Quán bar Dạ Nguyệt sẽ càng lớn hơn ở Phong Tuấn Trường, đồng thời tiền xu và đồ trang sức đầy màu sắc đổ xuống như mưa, và tôi thậm chí không thể nhìn thấy cô gái đang hấp hối trên sân khấu, máu chảy dọc hai bên chân, người vệ sĩ hét lên thì gã đàn ông mạnh mẽ nhận được tín hiệu và nhấc bổng cô ra khỏi sân khấu cùng con rắn.
Tay tôi bất giác run lên. Cảnh này còn tàn bạo, kinh hoàng và khiếm nhã hơn , khiến tôi vô cùng kinh ngạc. Tất cả đều đang đánh cược mạng sống của vũ công để đổi lấy tiền bạc và danh vọng. Trong thế giới của quyền sắc, quyền chiếm ưu thế hơn sắc và sắc phải phục vụ cho quyền lực. Không có điểm mấu chốt và đa͙σ đức nào cả. Chỉ có kẻ điều khiển và người bị điều khiển. Tiền tài, danh vọng của người điều khiển, và cuộc sống tạm bợ thân tàn ma dại của người bị điều khiển.
Sân khấu nhanh chóng được lau sạch vết máu, ca hát và vũ đa͙σ vẫn còn đang diễn ra, Thường Bình Ngô ra hiệu cho phó chủ tịch đi qua: “Những buổi biểu diễn như vậy không nên đặt dưới tính mạng con người, cần sắp xếp thêm nhiều trò hơn.”
Sau khi nói xong, ông ta liếc nhìn tôi: “Hà Linh San, cùng uống rượu với ông chủ Đồng một chén.”
Tôi hoàn hồn cầm chai rượu lên, rót một phần ba vào cốc, đưa sang bên cạnh ông chủ Đồng, ông ta liếc mắt một cái, không có phản ứng ngay, tôi đợi vài giây, nhưng ông ta vẫn ở bên cạnh tôi. Trong lúc bế tắc, tôi nghiêng đầu cười rạng rỡ: “Thế nào, ông không nể mặt sao, còn coi thường tình mới của lão gia là tôi, như bà hai khi trước sao?”
Người tôi được bao phủ bởi ánh sáng và bóng tối đầy màu sắc lốm đốm, đôi môi như anh đào trêu ngươi, đầu lưỡi như nhụy hoa sen đỏ, thật thanh tú và quyến rũ, làm tim bao người loạn nhịp.
Ông chủ Đồng trầm mặc nhìn tôi hồi lâu, ánh mắt không khỏi chùng xuống trong chốc lát, tôi bướng bỉnh vừa đợi vừa cầm ly rượu, Thường Bình Ngô thấy tôi bị cự tuyệt, ông ta có chút không vui hỏi: “Ông chủ Đồng, Hà Linh San đã làm gì có lỗi với ông ở đặc khu sao?”
Ông ta rời mắt khỏi mặt tôi: “Cô ấy từng là bà Chu, một thành viên của giới chính trị. Cô ấy rất coi thường giới thương trường. Tôi chưa bao giờ có cơ hội tiếp xúc với cô ấy.”
Thường Bình Ngô ậm ừ, ông ta vẫy tay ra hiệu ông chủ Đồng nhận lấy, nhưng người sau không tiếp tục cứng đầu, ông ta uống cạn ly rượu, thấy tôi thờ ơ, liền hỏi tôi tại sao không uống với ông ta.
Tôi chộp lấy chiếc cốc rỗng từ tay ông ta, chỉ chặn quân tử chứ không chặn ŧıểυ nhân, ông chủ Đồng là một tên ŧıểυ nhân đội lốt quân tử, khó đối phó nhất. Tôi lơ đễnh bóp một quả nhãn, khi đang lột vỏ, tôi vô tình phát hiện người vệ sĩ phía sau Thường Bình Ngô đang trò chuyện với nhân viên quán bar. Sắc mặt của người vệ sĩ không được tốt lắm, lông mày nhíu chặt. Có vẻ như có chuyện gì đó rất lớn đã xảy ra, nhất định là đã nghe được những gì tôi nói.
Tôi mỉm cười đưa quả nhãn vào miệng Thường Bình Ngô, dựa vào vai ông ấy nói: “Lão gia, ăn một miếng đi, nếm thử có ngọt hay không”
Ông ta cầm nó và mυ"ŧ: “Nó rất ngọt, có mùi giống như mùi hoa sơn trà.”
Tôi duỗi ra ngón tay chọc chóp mũi: “Mùi hoa sơn trà là mùi hương của tôi.”
Ông ta cười và hỏi ông chủ Đồng đang xem cảnh này: “Chà, thế nào? Trông em có giống một báu vật không chứ!”
Ông chủ Đồng thâm thúy nói: “Nên là báu vật trong báu vật nếu không tôi đã không bị bất ngờ và lơ đễnh tâm trí đến vậy.”
Thường Bình Ngô thậm chí còn vui hơn, ông chủ Đồng nói: “Phụ nữ quá đa tình có thể không phải là điều tốt. Một số phụ nữ chỉ dừng lại ở sở thích.”
Tôi mặt lặng sóng yên, lấy rượu đỏ đổi vài ly rượu trắng, uể oải lắc lắc ly cocktail: “Tình yêu nào cũng là có hương vị. Nếm được vị ngọt từ người kia, rồi mới muốn tiếp tục chiếm hữu nó. Lời nói của ông chủ Đồng cũng là có lý.”
Thường Bình Ngô ôm tôi quyến luyến không rời: “Hà Linh San trời sinh đã có vẻ đẹp mĩ miều. Ông chưa bao giờ thấy rõ được sự thông minh và dũng cảm của cô ấy. Ít ai không rơi vào rắc rối sau khi chơi cô ấy.”
Tôi đưa tay sờ sờ ngực của ông ta: “Là ông chê tôi chua ngoa, hay là khen tôi khéo ăn khéo nói đây chứ!”
Môi ông ta chạm vào má tôi “Cả hai. Vừa chanh chua lại vừa dễ mến đáng yêu.”
Tôi bình tĩnh cho thêm một chút bia vào ly cocktail, kiểu này có ba loại bia đỏ và trắng. Giới chơi bời đều biết đây gọi là gì, một nửa số quý cô đã khá say sau mười chén, phần lớn sau năm chén đều cảm thấy lâng lâng, có nhiều người nôn mửa ngay tại chỗ.
Ông chủ Đồng nhận ra đây là thức uống gì, cười nói: “Cô Hà thật am hiểu.”
Tôi nâng chén trước ngực, dùng tầm mắt ngang bằng, ánh đèn neon chói lọi trên đầu chiếu xuống màu rượu vàng nhạt vô cùng rực rỡ lung linh: “Lão gia có rất nhiều thê thiếp như vậy, muốn chiếm một chỗ cũng không có ích lợi gì. Ông chủ Đồng cũng là một chuyên gia trong giới ăn chơi này, vậy tại sao phải giả vờ ngu ngốc trước mặt tôi như thế!”
Tôi trả lại cốc cho ông ta, ông ta rũ mắt xuống nhìn một cái, trực tiếp cầm lấy, lấy bao thuốc ra châm thuốc, tôi nhìn chằm chằm vào chùm khói màu lam nhạt: “Dường như ông có thành kiến với tôi thì phải.”
Ông ta nhấp một ngụm: “Tiếng tăm của cô Hà ở đặc khu không tốt lắm.”
Tôi không hề tức giận, vẫn cười rạng rỡ: “Chính vì vậy tôi mới đến Hải Châu, nếu không thì ai mà bỏ quê nhà đi như vậy chứ.”
“Cô không phải là một người phụ nữ biết an phận, cô nên hiểu phụ nữ cần phải làm gì, một người vợ tốt, một người mẹ tốt, chăm lo cho chồng con, đảm đương việc nhà, chuyện của cánh đàn ông không nên bận tâm đến.”
Tôi cười lạnh một tiếng: “Đàn ông nên làm gì, tôi cũng nói với ông chủ Đồng, học cho khôn khéo ra chút. Có quá nhiều đàn ông đã bị tôi hạ gục rồi. Tôi cảm thấy nhàm chán lắm rồi. Không có sự hiện diện của tôi, các ông vẫn còn ngu ngốc u mê khi cho rằng bản thân mình tài giỏi.”
Tôi che miệng và cười khúc khích. Người vệ sĩ cùng nhân viên vừa báo cáo điều gì đó với Thường Bình Ngô. Mặt ông ta đột nhiên thay đổi, ông ta vội vàng đứng dậy khỏi ghế sô pha. Tôi giả vờ như không biết và hỏi ông ta chuyện gì đã xảy ra.
Ông bình tĩnh lại tâm trạng trong hai giây và nói lời tạm biệt: “Tôi có việc phải về nhà rồi. Tôi sẽ để Phong Tuấn Trường này lại cho em. Tối nay hết bao nhiêu cứ ghi vào tài khoản của tôi. Hôm khác chúng ta nói chuyện nhé.”
Tôi vội vàng khoác tay ông ta bước ra khỏi khu ăn chơi, ông ta lên xe mà không nói một lời, thở rất nhanh. Thường Bình Ngô là một người có niềm vui khó đoán, một người từng trải lão luyện trong giới giang hồ, dù trời có sụp đổ trước mặt thì lòng dạ cũng không thay đổi, trong tim tôi mười phần thì cũng đoán được tám, chín phần, sợ là có chuyện liên quan đến bà ba.
Lúc này, an ủi một người đàn ông sẽ được rất nhiều lợi ích, điều này sẽ khiến ông ta yêu thích sự chu đáo và dịu dàng của một người phụ nữ, đến mức ông ta sẽ nhớ rất lâu. Tôi nắm lấy bàn tay già nua và đốm màu của ông ta, không cần nói chuyện nhiều, cứ cầm như vậy, để cho hương thơm và hơi ấm của chính mình bao trùm lấy ông ta, những thăng trầm, căng thẳng trong lồng ngực ông ta đã thật sự bình tĩnh trở lại.
Sau khi xe đi được một lúc thì dừng lại bên ngoài cổng Thường phủ, người vệ sĩ chạy tới kéo cửa xe giúp tôi và Thường Bình Ngô, anh ta thì thào: “Lão gia, có chuyện xảy ra ngay sau khi ông rời đi, nhưng tôi không dám làm chậm trễ việc làm ăn của ông, chỉ đợi ông về rồi nói.”
Tôi không khỏi nở một nụ cười nhẹ, Đường Vân Lan làm việc gì cũng thật thông minh, biết kéo dài thời gian đủ để cứu vãn sự tình.
Thường Bình Ngô bước qua cổng và hỏi chuyện gì đang xảy ra, người vệ sĩ nói rằng anh ta không biết, chỉ còn bác sĩ và người giúp việc ở trên lầu.
Càng vào trong, tiếng gào khóc càng thê lương và rõ ràng, từ cửa sổ lầu hai của biệt thự, tấm vải màu trắng bay phất phới, tựa như trống trận, sấm rền, tiếng khóc của vợ ba và người giúp việc, khung cảnh hỗn loạn tang thương.
Khuôn mặt của Thường Bình Ngô nghiêm nghị, lúc đầu tôi nắm tay ông ta và rồi thế nào lại không thể bắt kịp ông ta sau khi băng qua hành lang. Dù đã có tuổi nhưng ông ta vẫn là một tay võ thuật. Tôi chạy theo sau và mở cửa. Mùi của máu chảy ra, trước mắt tối sầm lại, tôi đứng không vững, nhịn không được vội vàng cúi người một hồi liền nôn ra.
Người hầu nhỏ của bà vợ ba chuẩn bị đi lên lầu với một chậu nước trong, thấy Thường Bình Ngô trở lại, cô ta quỳ xuống trước mặt ông, vừa khóc vừa nói: “Lão gia, ông đã trở về rồi, ông phải làm chủ cho bà ba chuyện này!”
“Chuyện gì đã xảy ra!”
“Bà ba đổ nhiều máu, không biết con có giữ được không, bà cả ở nhà đóng cửa, bà tư không về, chỉ có bà hai và bà năm. Chuyện này là do bà hai làm, và chỉ có mình bà ta mới có động cơ để hại bà ba mà thôi!”
Người bảo mẫu ở bên cạnh sửng sốt: “Yến Nhi! Không được nói nhảm. Không phải là bà hai không có chứng cứ sao.”
Yến Nhi vừa khóc vừa lau nước mắt: “Nếu không phải là bà hai thì còn có thể là ai được đây, đều là đang mang thai, con gà tức nhau tiếng gáy mà thôi!”
Thường Bình Ngô mặt tái mét, ông ta đá vào người Yến Nhi đang đứng trước mặt mình, rồi nhanh chóng bước lên lầu, tôi giải tỏa được những bồn chồn trong bụng, lấy khăn tay che mũi, vừa đi lên cầu thang vừa nhắc nhở Yến Nhi: “Có là ai thì cũng đừng dại mà nói ra, không thể để bà ba chịu oan ức như vậy được.”
Yến Nhi nghiến răng nói rằng cô Hà tôi và bà ba của bọn họ đều có mối thân tình, nhất định phải giúp bà ba.
Tôi cười đầy ẩn ý, đầy nguy hiểm mà cô ấy không thể hiểu được: “Đương nhiên rồi. Lúc cần giúp đỡ tôi sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu.”
Tôi ngẩng đầu liếc mắt nhìn thấy bóng dáng vụt qua cửa phòng, cọ vào chiếc kẹp tóc ngọc trai trên tóc, tôi đã tự biên tự diễn cho vở kịch thâm cung nội chiến. Vở kịch tối nay có lẽ phải để Hà Linh San tôi đây kết màn rồi.
Tôi ra hiệu cho một vệ sĩ đang đợi: “Đến Tú Lâu và gọi cho Hoa Yên, nhớ mang túi giấy vuông bên dưới hộp trang điểm của tôi đến đây.”
Sau khi người vệ sĩ rời đi, tôi và Yến Nhi cùng nhau lên lầu. Từ cầu thang đến phòng ngủ đều là máu. Một số chỗ máu khô lại đông đặc lại rồi chuyển sang màu tím đen. Một số chỗ được che phủ lại trước đó không lâu hoặc vương vài giọt, hoặc có chỗ máu lan ra bẳng lòng bàn tay. Có tới hơn chục chỗ, trông thật kinh hãi.
Đường Vân Lan dựa vào cửa ăn kẹo trái cây, thấy tôi cười chia cho tôi, tôi nháy mắt nói với cô ta rằng Yến Nhi vẫn còn ở đó, sau đó cô ta phủi tay đi vào trong phòng giảo miệng, tôi im lặng. Bước vào thấy bà ba đang nằm trên giường gào hét, tóc tai bù xù, quần áo xộc xệch, dưới chân chảy ra một mảng máu, lấm tấm trên những tấm lụa trắng, bà ta bám vào nửa tấm rèm, cả hai tay nổi gân xanh lét, hét lên với bác sĩ đến khản cả cổ, cứu con tôi!
Thường Bình Ngô nhắm mắt lại đau đớn thở ra một hơi dài, lòng tôi đang nhoẻn miệng cười với vẻ mặt bên ngoài thì vô cùng đau khổ: “Bà ba tính tình cẩn thận như vậy, ăn uống đi lại cẩn thận nên sẽ không bị sảy thai mà không có lý do, Yến Nhi, làm thế nào mà cô chắc chắn là do bà hai làm?”
Bà vợ ba nghe thấy tiếng của tôi, trong lòng nổi lên một trận tức giận, nhìn chằm chằm đầu giường nghiến răng nghiến lợi nói: “Là cô ta! Ngoài cô ta ra không có người thứ hai nào là không chấp nhận con tôi cả!”
Tôi mỉm cười lùi lại, giữ khăn tay che môi để chặn mùi, Thường Bình Ngô sắc mặt trắng xanh, cuối cùng biến thành màu đen, trầm giọng rống lên: “Gọi Thẩm Hương Hạ lên đây mau!”