Tôi và Kiều Dĩ Thương dây dưa với nhau hai năm, cứ tùy ý yêu nhau, tùy ý từng hận nhau, cùng tùy ý say đắm không rời khỏi nhau, anh ta chưa bao giờ dùng giọng điệu van xin bất lực để níu kéo tôi lại, anh ta cứ lạnh nhạt cao quý, là người tự phụ mà tiêu sái như vậy, dường như người không vì tình mà khổ sở trên thế giới này không hề có anh ta vậy, người duy nhất sẽ không thỏa hiệp cũng chỉ có anh ta, nhưng lúc này đây tôi lại cảm nhận được sự bất lực của anh ta, sự kinh hoàng của anh ta, cả sự run rẩy của anh ta nữa.
Anh ta khát vọng đưa tôi đi đến như vậy, từng cục máu thịt trong trái tim chúng tôi, từ sớm đã im lặng không tiếng động mà lấp đầy khoảng trống của nhau, nhưng chúng tôi đã bảo vệ điểm mấu chốt chuối cùng không thể phá vỡ, buộc phải khâu lại và chống lại sự đóng quân hoàn toàn của bên kia.
Tôi cũng rất muốn quay về, trở về cái năm tôi mang thai Kiều Dĩ Từ, trở lại ngồi trên xích đu sau vườn, trở về những ngày chờ đợi Dung Thành về từ mỗi sáng sớm đến hoàng hôn kia, mỗi ngày ngoan cố không chịu cúi đầu, không chịu đối diện với trái tim của chính mình, lại không khỏi mong chờ ngày anh ấy trở về.
Nếu như Kiều Dĩ Từ không mất đi, vậy thì có lẽ tôi sẽ dốc toàn bộ sức lực, buông bỏ sự thù hận cũng chấp niệm nhớ nhung Dung Thành xuống, trở thành một Hà Linh San chỉ thuộc về anh ấy thôi, hoài niệm không quên người chồng đã chết, thâm tâm lại yêu Kiều Dĩ Thương sâu đậm. Chờ đợi một ngày anh ta và Thường Bình Ngô chém giết nhau quyết liệt, cho dù là năm năm, mười năm, hai mươi năm, rồi sẽ có một ngày như vậy, tôi cũng sẽ không phải cứ đứng ngồi không yên, đau thấu tim gan nữa.
Ai chẳng muốn sống trong gió trăng yên bình, ai không muốn sau một giấc ngủ dài tỉnh dậy đều được nằm trong vòng tay ấm áp chứ, giống như một giấc mơ dịu dàng.
Sự hận thù khi tang chồng, sự đau đớn khi tang con gái, cứ tra tấn tôi đau đến xương tủy.
Tôi biết Kiều Dĩ Thương không thể thắng Thường Bình Ngô được, đó là một con cáo già, ông ta phòng bị tất cả mọi người, thậm chí là cả con gái mình, điều duy nhất ông ta hồ đồ chính là ham mê sắc đẹp. Ông ta không chân chính có được tôi, tôi cứ để mặc ham muốn của ông ta, câu lấy hồn phách của ông ta mới có thể dám làm bất cứ điều gì tôi muốn.
Trình độ và quyền lực của ông ta đã đè bẹp một nửa cái đầu của Kiều Dĩ Thương, cả hai bên không thế có bất kỳ rắc rối dây dưa không rõ ràng nào, nếu không thì cả hai đều chết chắc, mà phụ nữ là vũ khí sắc bén nhất để làm bức tường thành lũy của đàn ông dần lung lay. Thường Bình Ngô cũng chỉ có hứng thú với đồ chơi một khoảng thời gian, đến khi lòng hứng thú của ông ta chẳng còn bao nhiêu, tôi sẽ mất đi lợi thế, vậy thì việc báo thù cả đời này tôi cũng không làm được. Cho nên tôi không thể chờ nữa, cũng không thể đánh cuộc được, tôi cũng không thể tin tưởng vào bất cứ ai.
Cằm tôi tựa vào vai anh ta, tôi ngước mắt nhìn những chùm hoa nhỏ màu trắng trên ngọn cây: “Tôi rất muốn quay lại ngắm nhìn biển hoa tử kinh ấy, có phải nó vẫn còn nở không.”
Anh ta không nói tiếng nào, tôi túm chặt lấy áo sơ mi của anh ta, bàn tay túm lại tạo ra từng nếp gấp: “Đợi tất cả những chuyện này kết thúc rồi, anh sẽ đến đưa tôi về chứ.”
“Tôi muốn bây giờ.”
Anh ta dồn hết bốn chữ này ra khỏi yết hầu, khiến tôi dương như hít thở không thông nữa, vòng tay anh ta không còn chỗ trống, không có chút kẽ hở, tôi như tờ giấy đè lên ngực anh ta, không thể chống lại sức lực của anh ta một chút nào: “Một khắc cũng không đợi.”
“Trên lưng mang một mối thù hận không biết năm nào tháng nào mới có thể giải quyết được tôi sung sướиɠ lắm sao. Thường Cẩm Hoa sẽ để cho tôi yên ổn sao. Thường Bình Ngô không tìm thấy tôi thì ông ta sẽ lập tức nghĩ đến anh là người đưa tôi đi, anh muốn đối đầu với ông ta sao. Nếu như anh muốn thì tại sao Kiều Dĩ Từ vừa mới mất đi anh không đi đấu tranh long trời lở đất đi, anh không thể dứt bỏ được nhiều lợi ích như vậy, trong từ điển của chúng ta không có hai chữ xúc động này đâu.”
Môi một câu tôi hỏi, cánh tay anh ta ôm tôi lại nới lỏng hơn một chút, giữa chúng tôi từ sớm đã không có sự ngăn cách về đa͙σ đức và thế tục, còn có quá nhiều điều cấm kỵ vô hình, những khoảng trống không thể vượt qua.
Chúng tôi đồng thời tách ra khỏi nhau ngay lúc đó, anh ta từ trên cao nhìn xuống tôi, sau một lâu hồi im lặng, anh ta hỏi tôi có hối hận không.
Tôi nói hối hận cái gì chứ.
“Lúc đầu không né tránh tôi.”
Tôi bật cười: “Anh đoán xem tôi đã hối hận chưa.”
Anh ta giật mạnh cái cổ đang siết bị siết chặt, không trả lời tôi.
Đúng là tôi hối hận rồi. Nếu như tôi không rung động với Kiều Dĩ Thương, có lẽ những vụ tai nạn về sau kia cũng sẽ không xảy ra, nhưng tôi cũng không hối hận, tôi biết đây là vận mệnh, là vận mệnh mà cuộc đời tôi phải trải qua như vậy.
Tôi đi vòng quanh ao cá đã sớm cạn khô, đi về phía cánh cửa mở rộng, người giúp việc cũng đang đi tìm tôi, bà ấy nhìn thấy tôi thì đang muốn nói gì đó, lại phát hiện Kiều Dĩ Thương đang đi theo ngay sau tôi, bà ấy ngây ngốc sững sờ tại chỗ.
Bà ấy chỉ vào cánh cửa nghi ngờ, sau đó tôi nói là tôi cho anh ta đi vào.
Tôi cầm lấy chén trà ấm trong tay bà ấy vừa mới pha, uống cạn nửa chén, lại lấy từ trong túi ra một xấp tiền đưa cho bà ấy, dặn dò bà ấy trông ngôi nhà này, tôi sẽ quay trở lại.
Bà ấy hỏi tôi lúc nào sẽ trở về.
Tôi nhìn chằm chằm vào những viên gạch lát dưới ánh mặt trời, bụi bặm rối ren bay lấp lửng, biến thành hình khuôn mặt của Dung Thành, khuôn mặt của Kiều Dĩ Thương, tôi mỉm cười nói: “Rồi sẽ có ngày đó thôi.”
Tôi và Kiều Dĩ Thương ngồi trên xe đi về hướng cảng Xà Khẩu, khi lái xe qua một con phố quen thuộc, từ đầu đến cuối anh ta luôn im lặng bỗng nhiên lên tiếng hỏi tôi: “Có muốn đi xem không.”
Tôi hoảng hốt tỉnh táo lại trong làn gió nhẹ nhàng bay bổng: “Xem cái gì.”
Trên mặt anh ta hiện lên một tia u ám: “Sau khi rời khỏi ông ta, cô sẽ sống ở đâu.”
Lúc này tôi mới hiểu ra anh ta muốn nói là nhà của anh ta và tôi.
Tôi nghĩ nghĩ một hồi: “Không đi đâu.”
Sắc mặt anh ta càng tối đi, dường như mất đi sắc hồng của máu, tôi biết anh ta hiểu lầm rồi, tôi ngồi hơi nghiêng về phía anh ta, áp sát vào ngực anh ta, một tay anh ta chống một lên khung cửa sổ, bàn tay chống lên môi, khuôn mặt nhuốm một chút tức giận nhìn về phía trước không thèm nhìn tôi.
Tài xế vì để đến kịp giờ thuyền chạy nên lái xe chạy như bay trên đường, cơ hồ như sắp muốn từ mặt đất bay lên không vậy, cảnh vật bên đường dần trở nên mơ hồ không rõ, mà anh ta cứ như đang ở ngoài khung cảnh hư vô này, dáng vẻ lúc tức giận cũng anh tuấn đến mê người như vậy.
“Giận rồi à?”
Anh ta không nói gì.
Tôi duỗi hai ngón tay ra, dọc theo khóe miệng anh ta nhẹ nhàng chọt chọt: “Sắp không kịp nữa rồi, không quay về đó được. Không phải là tôi không muốn.”
“Hà Linh San.”
Anh ta bỗng nhiên gọi cả họ và tên tôi, gương mặt lạnh lùng không chút biểu cảm, như một cây bút thần, vẽ nên đôi lông mày tuyệt đẹp, nhưng lại không vẽ lên được cảm xúc, sự dịu dàng của anh ta.
“Nếu như cô muốn, vậy thì không có gì không kịp với không làm được cả. Nếu để lỡ chuyến tàu này, chúng ta vẫn có thể chờ đợi chuyến tiếp theo nữa. Mà bây giờ cô còn ngoan cố đi trên con đường này, cô đợi một chút thôi, tôi có thể thay cô hoàn thành nốt con đường này.”
Đầu ngón tay tôi di chuyển áp lên môi anh: “Anh có biết phụ nữ ghét nhất là điều gì không.”
Đôi mắt anh ta thoáng giật mình.
“Chờ đợi.”
Anh ta bất giác cứng người.
Sợi tóc giống như phiến lá trôi dạt ngăn cách giữa hai chúng ta, khuôn mặt tôi mông lung không rõ, dừng lại nhìn vào đôi mắt đen nhanh sâu thẳm của anh ta, dường như chỉ có ở trong mắt của Kiều Dĩ Thương thì tôi mới chính là dáng vẻ đẹp đẽ nhất.
“Trong hai mươi hai năm của tôi, một nửa thời gian đều là sự chờ đợi. Anh là người khiến tôi chờ đợi mệt mỏi nhất.”
Lồng ngực nhấp nhô hít thở của anh ta vào giây phút này chợt đình trệ.
Tôi lặng lẽ nằm lên trên ngực anh ta, ghé tai đè lên một cái cúc áo, nửa câu cuối tôi không nói ra, chờ đợi tình yêu với anh ta, đã gần như cứu vớt được sự tuyệt vọng trong tôi.
Tôi về tới nhà họ Thường vừa vặn lúc hoàng hôn. Thường Bình Ngô bị bà hai quấn lấy cả một ngày, mới về đến nhà trước tôi được mấy phút, tôi trở về Tú Lâu thay quần áo, nói với Hoa Yên đi ra ngoài đánh tiếng, cứ bảo là tôi ngủ một giấc thì bệnh cảm lạnh đã tốt hơn rồi.
Bây giờ điều mà Thường Bình Ngô khát vọng nhất là đem tôi đưa lên giường của ông ta, tôi rất hiểu ông ta sẽ không thực sự cho tôi để tang một năm, gần như sắp ám chỉ cho tôi rồi, nhờ vào việc tới thăm bệnh thì chắc chắn ông ta sẽ ngủ lại, còn không bằng tự tay tôi phá bỏ tình hình này, qua loa lấy lệ được hồi nào hay hồi ấy.
Buổi tối Thường Bình Ngô hẹn bạn bè đến uống rượu ở quán bar Dạ Nguyệt, trước đây, ông ta sẽ dẫn bà hai đi cùng trong những dịp như thế này, bà ta có thể uống rượu và rất giỏi nắm bắt các nguồn tin tức, chỉ là sau khi bà ta mang thai thì những chuyện này lại rơi xuống đầu tôi, cũng đúng lúc hợp ý tôi, có thể nắm bắt được việc làm ăn, vây cánh cùng với vòng kết nối xã giao bên ngoài của ông ta, cho nên việc này đối với tôi vô cùng hữu dụng.
Đúng chín giờ tối tôi cùng ông ta đã tới Quán bar Dạ Nguyệt, khi chúng tôi xuống xe, quản lý của địa điểm đã đợi sẵn ở cửa. Anh ta cúi đầu kính cẩn chín mươi độ, còn có hơn hai mươi vệ sĩ được trưng bày trái phải tiếp đón, đội hình phô trường rất đầy đủ, tôi ở nhà họ Thường lâu như vậy rồi cũng chưa từng thấy Thường Bình Ngô đến đây lần nào, dường như nơi này không quan trọng lắm đối với ông ta, chỉ là nơi kiếm chút tiền, ở trên đường làm ăn nhiều hơn một con át chủ bài mà thôi, trên thực tế ông ta chẳng coi trọng, cho nên ngẫu nhiên đến một lần, tất cả mọi người từ trên xuống dưới đều vô cùng sợ hãi.
Khi chúng tôi đi tới bậc thềm, quản lý nhìn thấy bốn chân, lúc này ông ta mới đứng thẳng dậy: “Thưa ông Thường, tôi đã thu xếp xong xuôi cho ông rồi, ở khu VIP của phòng biểu diễn nghệ thuật. Ông chủ Đồng đang đợi ông ạ.”
Thường Bình Ngô ừ một tiếng, quản lý đột nhiên từ trong túi lấy ra một cái hộp, đưa bằng hai đến trước mặt tôi, vẫn gập người cúi thấp hơn tôi nửa cái đầu: “Cái này là một chút tâm ý của tôi coi như là quà gặp mặt với cô Hà, mong cô không chê bai.”
Tôi sững người: “Cho tôi sao?”
Tôi nhìn về phía Thường Bình Ngô, muốn đợi xem ý tứ của ông ta, ông ta liền ngầm cho phép tôi nhận lấy, tôi liền mở hộp ra, thấy đó là một viên pha lê màu vàng, không lớn, chỉ to vừa bằng móng tay, chỉ là hình dáng cũng rất kỳ lạ, có chút giống với lá cây dâu.
Tôi không cảm thấy hiếm lại với thứ này chút nào, nó còn không đáng giá bằng một viên ngọc trên vòng cổ của tôi, nhng trưởng phòng quan hệ công chúng của Quán bar Dạ Nguyệt cũng coi như là tâm phúc bên cạnh Thường Bình Ngô, tôi không cần thiết đắc tội làm mất mặt anh ta, tôi thể hiện ra vẻ mặt mình râts thích thứ này: “Rất đẹp, lão gia à. Ông phải thưởng cho anh ta.”
Thường Bình Ngô haha cười lớn, ông ta chỉ vào người quản lý: “Biết làm việc, cô Hà rất vừa lòng đấy. Cậu lên làm phó giám đốc đi, tôi không đến thì cậu tự đứng ra tự giải quyết.”
Người đàn ông vui mừng khôn xiết, lập tức hạ thấp eo xuống: “Cảm ơn ông Thường, cảm ơn cô Hà đã cất nhắc ạ.”
Tôi vẫn bình thản gật gật đầu với anh ta, anh ta lập tức ngước mắt lên nhìn tôi, tôi cười đầy ẩn ý với anh ấy, không nói thêm gì cả, nắm lấy cánh tay của Thường Bình Ngô đi vào cửa.
Ở tỉnh Quảng Đà chân chính hòa nhập vào tầng nhân vật nổi tiếng giới thượng lưu cũng chỉ có vài trăm người, số còn lại là những người nổi tiếng rởm, có tiền mà không có quyền lực, trên mặt bàn căn bản không có ai để ý, có thể ra mặt thì cơ bản tôi đều biết cả, ít nhất thì tôi cũng quen mắt, mà vị ông chủ Đồng này chính là từ đặc khu tới đây, tôi đã gặp ông ta một lần ở tiệc mừng thọ của sở trưởng Hồ rồi, ông ta cũng nhận ra tôi, từ lúc tôi ngồi ở trên sofa, ông ta thường bất giác liếc qua chỗ tôi một cái, ánh mắt kỳ quái tràn đầy ý suy đoán về phía tôi.
Khi tôi đang rót rượu thì nghe thấy Thường Bình Ngô hỏi: “Gần đây việc làm ăn ở Bính Sơn và Hoàng Đông có tốt không?”
Ông chủ Đồng rời tầm mắt khỏi mặt tôi bó: “Không tốt lắm, chính quyền tỉnh kiểm tra rất nghiêm ngặt, đường bộ, đường thủy, quốc lộ đều kẹt cứng ở mấy con cửa khẩu, căn bản tôi không thể qua được.”
Thường Bình Ngô cau mày: “Hàng của ông cũng không được sao.”
“Sợ rằng hàng của ông cũng không được đâu. Trong tỉnh, chỉ có anh Kiều là có quen biết với quan chức nhất, hàng của anh ta còn tốt hơn một chút. Tuần trước anh ta gửi chỗ hàng kia đến Hà Tô, anh ta suýt thì bị giam lại ở cửa khẩu số ba của quốc lộ một trăm bảy mươi chín, một cuộc điện thoại của anh ta thì sở tỉnh ngay lập tức ra lệnh cho cảnh sát làm nhiệm vụ thả anh ta ra ngay trước khi chiếc hộp được mở ra. Còn may là vẫn chưa mở ra, lượng heroin có độ tinh khiết cao như vậy thì chắc chắn sẽ ăn đạn ngay.”
Thường Bình Ngô bật cười: “Anh ta đi đâu lấy được số hàng này ở chứ? Nói thật với ông, tôi độc quyền phân nửa số hàng nhập lậu vào đất liền ở Tam giác vàng, còn lại phân hết cho Myanmar và Thái Lan cung cấp trực tiếp cho bọn buôn ma túy chợ đen, đến hai mươi phần trăm, anh ta còn không lấy được.”
Ông chủ Đồng xua tay: “Ông Thường, một nửa độc quyền của ông không khác gì với hai mươi phần trăm của anh Kiều. Mấy năm gần đây anh ta làm việc ở Tam Giác Vàng rất thuận lợi, người mua hàng của anh ta bên đó ngày càng nhiều, khái niệm buôn bán ma túy của anh ta vào ông hoàn toàn khác nhau, hàng hóa của anh ta là dựa theo đơn vị ngàn cân, một lần là đủ để anh ta kiếm được tiền buôn ma túy của một tay buôn ma túy hạng hai trong vài năm đấy.”
Thường Bình Ngô híp mắt không nói gì, chậm rãi xoay ly rượu còn chưa hề uống đến, ông chủ Đồng hỏi gần đây có hàng không, ông ta có thể hỗ trợ xuất ra một chút, ông ta vừa mới liên hệ được với một vị quan chức cao, có thể đảm bảo vài lần.
Thường Bình Ngô không kiêng dè, ông ta nói để thứ Sáu, ông sắp xếp người đợi tôi ở cửa sau của nhà họ Thường.
Tôi rót rượu vào ly của ông chủ Đồng, cửa sau nhà họ Thường.
Xem ra có vẻ như Thường Bình Ngô đã quen với việc cất giấu số ma túy mới sắp được bán đi ở trong nhà, quả nhiên là một tên cáo già xảo quyệt, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất,
Có chết cũng chẳng nghĩ tới ông ta để điểm mấu chốt chí mạng ở ngay dưới mí mắt của mình mà không phải ở nhà xưởng vùng nɠɵạı ô, bến tàu hay khi hàng nào chứ.