Kiều Dĩ Thương thật sự có thể nhịn. Đàn ông từng có nhiều phụ nữ đều biết đàn ông mạnh hay không thì phải xem hai điểm, một là cứng bao lâu, hai là bắn lâu cỡ nào. Cây hàng của Kiều Dĩ Thương bị nhốt trong quần mà còn có thể cứng rắn, chắc chắn sẽ mạnh tới mức có thể giày vò phụ nữ trên giường đến mức tắt thở.
ŧıểυ thư nhẹ nhàng chọc chọc vuốt ve cây hàng của Kiều Dĩ Thương: “Anh Kiều, anh thích chơi đặc thù không?”
Kiều Dĩ Thương bưng ly rượu lên, kêu cô ta ngậm rượu Remy Martin. ŧıểυ thư rất nghe lời, rót nửa ly rượu vào miệng, má phồng lên. Cô ta cười quyến rũ há miệng, rượu bị tràn ra, cô ta đang định ngậm cây hàng khổng lồ đó thì Chu Dung Thành bỗng nói: “Nếu tổng giám đốc Kiều không có hứng thú bàn bạc thì hôm sau tôi lại đến, tôi không có hứng thú xem xuân cung sống.”
Nói xong, ông ta đẩy người phụ nữ nằm trong lòng mình ra. Người phụ nữ không hề đề phòng bị ông ta đẩy ngã xuống sofa, dáng vẻ rất chật vật. Cô ta tội nghiệp kêu cục trưởng Chu, có phải có điểm nào không hài lòng không?
Kiều Dĩ Thương nắm mặt người phụ nữ dưới háng mình kêu cô ta ra ngoài, người phụ nữ không tình nguyện rời đi. Những tay già đời chốn phong nguyện này không chỉ trông cậy vào việc này kiếm tiền, họ cũng săn diễm, Kiều Dĩ Thương diện mạo đẹp, cây hàng cũng lợi hại, không cho tiền họ cũng chịu ngủ cùng, nếu hầu hạ thoải mái thì không chừng sẽ được bao nuôi lâu dài, thoải mái hơn là hầu hạ hết khách này tới khách khác. Người phụ nữ còn muốn chinh phục ông ta bằng các loại kỹ năng của mình, đương nhiên không cam lòng. Cô ta cười nói uống rượu bàn bạc không có gái trợ hứng thì sao thú vị, anh Kiều to như thế, để em hút ra giúp anh trước nhé?
Kiều Dĩ Thương liếc nhìn người phụ nữ đó, cô ta hoảng sợ vì ánh mắt tối tăm hung ác của ông ta, lập tức không dám lên tiếng. Tóc vàng mở cặp da ném mấy xấp tiền lên mặt cô ta: “Cút đi.”
Người phụ nữ luống cuống nhặt tiền ôm vào lòng, cùng hoa khôi mà Chu Dung Thành không cần rời khỏi phòng. Họ ra ngoài thì chạm mặt với tôi, cúi đầu gọi tôi chị Linh San. Tôi chỉ vào trước mặt, ra hiệu cho họ tới đây.
“Bên trong là ai, các cô đều biết đúng không?”
Họ gật đầu. Tôi nói anh Kiều thì không sao, nhưng đừng tiết lộ cho bất cứ ai về cục trưởng Chu, nếu không kín miệng thì xui xẻo sẽ là họ. Người phụ nữ hầu hạ Chu Dung Thành nghẹn ngào nói: “Cho dù chị Linh San không dặn thì em cũng sẽ không nói. Cục trưởng Chu không coi trọng em, thậm chí còn không muốn đụng vào em, em nói ra thì còn mặt mũi nào làm hoa khôi nữa.”
Tôi thấy họ rất thức thời, khoát tay kêu họ rời đi.
Kiều Dĩ Thương đưa một điếu xì gà cho Chu Dung Thành, ông ta nhận lấy, dùng bật lửa châm thuốc. Kiều Dĩ Thương đặt điếu thuốc dưới mũi ngửi: “Cục trưởng Chu, tôi ra điều kiện, ông đồng ý thì chúng ta bàn tiếp, không đồng ý thì ai về nhà nấy.”
Chu Dung Thành kêu ông ta nói đi.
“Tôi không thiếu tiền, cũng đã tìm được đường xuất hàng rồi. Bây giờ cục trưởng Chu đang có một thứ mà nơi khác tôi không kiếm được, tôi rất thèm muốn. Nếu cục trưởng Chu lấy thứ đó trao đổi với tôi thì trừ việc tôi đồng ý chặn đơn hàng này cho ông, những chuyện khó giải quyết khác, Kiều Dĩ Thương tôi cũng có thể ra mặt.”
Chu Dung Thành híp mắt nhìn chai rượu Remy Martin trên bàn, không lên tiếng. Kiều Dĩ Thương nói tiếp: “Phố tây ồn ào nhất, Ma Tùng Phó Bình chính thức chống lại cớm, tôi là ngư ông đắc lợi đứng sau màn, đánh kiểu gì cũng không liên quan tới tôi, cuối cùng tôi chỉ cần vớt hàng là được. Họ đều phái ra thuộc hạ hung ác nhất, lần này cục cảnh sát muốn dẹp yên thì ít ra phải mất mấy cái mạng.”
Xoạch một tiếng, ánh lửa lóe lên từ bật lửa, chiếu lên gương mặt sâu không lường được của ông ta trở nên đỏ au. Nửa bên mặt của Chu Dung Thành chìm trong bóng tối, giống như hai pho tượng sát phật giằng co với nhau.
“Tôi có thể giải quyết.” Kiều Dĩ Thương nói ra năm chữ, ngậm thuốc lá bắt đầu hút.
Chu Dung Thành miệng khô lưỡi khô. Ông ta không rót rượu mà rót một ly trà lạnh, uống mấy ngụm rồi đặt mạnh ly trà lên bàn: “Anh muốn thứ gì trong tay tôi?”
Lúc này tóc vàng đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại, tầm mắt của tôi bị chặn, không thấy được cảnh tượng trong phòng. Hắn ta khách khí hỏi tôi có cần thu xếp xe đưa không. Tôi biết hắn ta đang ám chỉ tôi rời đi, tôi hỏi hắn ta bông tai của tôi đâu. Hắn ta lấy một chiếc hộp vuông từ trong túi áo: “Đây là của cô hả?”
Tôi mở ra thì thấy trừ vòng tai còn có một chiếc cài áo ruby, chất lượng đá quý rất trong suốt, vừa thấy đã biết là hàng xịn, hơn nữa còn đủ nặng, to bằng móng cái. Tôi lấy bông tai ra, trả hộp cho hắn ta. Tóc vàng không nhận, nói anh Thương đã ra lệnh, một là lấy hết, hai là để lại hết. Tôi quyết đoán từ chối: “Tôi sẽ không vô duyên vô cớ lấy đồ của anh ta.”
Tóc vàng nhếch môi cười: “Cô cần gì phải khó xử tôi, tôi chỉ làm việc theo lời anh Thương nói, cùng lắm là cô cứ nhận lấy, chờ lần sau gặp mặt cô trả cho anh ấy. Cô trả cho tôi thì sao tôi dám nhận?”
Bây giờ Kiều Dĩ Thương đang ở trong phòng riêng với Chu Dung Thành, tôi không thể đi vào tìm ông ta, không thì sẽ nghiệm chứng phỏng đoán tôi hồng hạnh xuất tường của Chu Dung Thành. Tóc vàng không nghe lời tôi, tôi chỉ có thể nhận lấy rồi tính sau.
Lúc xuống lầu, tóc vàng hỏi địa chỉ, tôi báo cho hắn ta, hắn ta rõ ràng sửng sốt, hỏi tôi đó không phải là nơi ở của cục trưởng Chu sao? Tôi gật đầu nói đúng thế, quay sang nhìn ra ngoài cửa sổ, bày ra tư thái không có hứng thú nói chuyện. Tóc dài lẩm bẩm đúng là trò đùa, bình tĩnh im lặng lái xe.
Tôi không cho hắn ta lái xe vào khu nhà, hắn ta đỗ xe bên đường. Tôi xuống xe, nhờ hắn ta nói tiếng cảm ơn Kiều Dĩ Thương giúp tôi. Hắn ta biết thân phận của tôi thì thái độ thay đổi đột ngột, tức giận nói tôi sẽ không thuật lại lời cảm ơn của cô Hà đâu, thiếu gì cơ hội. Hắn ta bỏ lại câu này rồi đạp chân ga chạy như điên ra ngoài, lốp xe ma sát với mặt đường tóe lửa, tôi đứng trong bụi đất ho sặc sụa.
Lúc tôi về biệt thự, bảo mẫu đang ở trong phòng khách chờ tôi. Bà ấy lấy giày cho tôi thay, hỏi tôi đi đâu, tôi bảo là đi gặp bạn, bà ấy hơi nghi ngờ, nhưng không dám hỏi nhiều. Tôi lên lầu tắm rửa định ngủ, bỗng có tiếng còi xe ầm ĩ dưới lầu, nhanh chóng tắt máy. Tôi ghé vào cửa sổ nhìn xuống dưới sân, là chiếc Land Rover màu đen của Chu Dung Thành. Ông ta bước xuống từ ghế sau, thân hình hơi lảo đảo, hình như là say rượu. Tôi không ngờ đã khuya rồi mà ông ta còn trở về, còn tưởng ông ta sẽ ở lại sòng bạc của Kiều Dĩ Thương tìm một nữ nhân viên chia bài ngủ, hôm sau trực tiếp đi làm ở cục cảnh sát.
Tôi mặc đồ ngủ vội vàng chạy xuống lầu, thư ký đỡ ông ta vào phòng: “Cô Hà, buổi tối cục trưởng Chu xã giao uống quá chén, tôi còn nhiệm vụ trong cục, tối nay cô phí tâm tư giúp tôi.”
Tôi cùng anh ta đỡ Chu Dung Thành ngồi xuống sofa, ngồi xổm xuống đất cởi giày cho ông ta. Chu Dung Thành khác với những lúc say rượu bình thường, đôi mắt đỏ ngầu, sắc mặt trắng bệch, vẫn siết chặt nắm tay, trán với huyệt thái dương nổi lên mạch máu, trông rất đáng sợ. Tôi cởi tây trang cho ông ta, khi đụng vào thân thể của ông ta, tôi mới phát hiện người ông ta lạnh như nước đá, uống nhiều nên nhiệt độ cơ thể dâng cao, đáng lẽ phải nóng bỏng mới đúng, nhưng Chu Dung Thành lại lạnh ghê người. Tôi nhanh chóng rụt tay lại: “Anh đã uống bao nhiêu rượu vậy? Có phải khó chịu lắm không?”
Ông ta cúi đầu nhìn chằm chằm xuống đất, hổn hển thở dốc, không nói một chữ nào. Tôi nâng giày da đặt ở lối ra, tiến vào bếp tiếp nhận canh giải rượu mà bảo mẫu hâm lại. Chu Dung Thành đã đổi tư thế, hai chân banh ra, khuỷu tay đặt trên đầu gối che mặt, thoạt nhìn không chỉ mỏi mệt mà còn hơi phẫn nộ. Tôi ngồi trước mặt ông ta, đút đến bên môi ông ta: “Uống canh giải rượu rồi em lên lầu xả nước tắm cho anh, lát nữa kỳ lưng giúp anh.”
Ông ta bỗng ngừng thở dốc, hai tay thong thả dời khỏi gương mặt, đôi mắt càng đỏ, lạnh giọng khàn khàn hỏi: “Đêm nay em ở đâu?”
Tôi hoảng hốt, bàn tay cầm thìa cũng lắc lư, suýt nữa làm đổ canh lên người ông ta. Chu Dung Thành nhạy cảm phát hiện sự bối rối của tôi, ông ta bỗng nắm tay tôi, khống chế tôi đổ canh vào bát. Tôi cố gắng giữ bình tĩnh: “Em đi tìm bạn đòi lại bông tai, nhân tiện ăn chút bữa khuya.”
Vẻ mặt ông ta cực kỳ tối tăm: “Vậy sao?”
Tôi cắn răng nói đúng vậy. Ông ta chợt rướn người đè lên người tôi, chóp mũi dán trên mặt tôi, hơi thở tràn ngập mùi rượu: “Tôi cho em cơ hội cuối cùng, đêm nay em đi đâu?”
Tôi xác định sòng bạc của Kiều Dĩ Thương không có máy ghi hình, cho dù có thì cũng không có khả năng cho Chu Dung Thành điều tra. Tôi về sớm hơn ông ta, ông ta sẽ không thấy tôi, làm hình sự đều am hiểu lừa gạt, có hay không cứ oanh tạc trước. Tôi bình tĩnh nói vừa rồi tôi nói thật, tôi đã lấy lại bông tai rồi, đang ở trong phòng.
“Bốp” một tiếng, bọt nước văng tung tóe trước mắt tôi, bát canh bay ra khỏi tay tôi, rơi xuống sàn nhà phát ra tiếng vỡ tan. Tôi hoảng sợ sắc mặt tái nhợt, thậm chí không kịp suy nghĩ rốt cuộc là vì sao mà lại chọc giận ông ta, ông ta đã bóp cổ tôi: “Hà Linh San, tôi cưng chiều cô hai năm, không ngờ cô lại là loại đàn bà phóng đãng vô liêm sỉ không biết thỏa mãn như thế.”
Ông ta càng ngày càng dùng sức, tôi cảm thấy mình sắp không thể hô hấp, con ngươi của ông ta phản chiếu gương mặt sợ hãi của tôi, tôi liều mạng muốn gỡ ngón tay ông ta ra để được hít thở.
Ông ta bóp chặt cổ tôi, dùng sức đẩy ra, sau đó trong cổ họng tôi tràn ngập mùi tanh ngọt, hai má nóng rát, đau đớn khiến tôi chết lặng, thậm chí mất tri giác trong khoảng khắc ngắn ngủi. Chu Dung Thành đánh không hề nể tình, khiến đầu óc tôi choáng váng. Tôi bay ra ngoài, rơi xuống mảnh vụn thủy tinh. Lòng bàn tay, xương quai xanh cùng đùi đều bị cứa trúng, tôi ngửi thấy mùi máu tươi trong không khí, cơn đau cào xé ruột gan khiến trước mắt tôi tối sầm.
Chu Dung Thành ngồi trên sofa, vẫn chưa nguôi cơn giận. Ông ta cách bàn trà nhìn chăm chú vào tôi: “Chu Dung Thành đưa ra điều kiện với tôi, muốn tôi tặng cô cho anh ta.”